21 Thùng xe khá rộng và khá cao. Long Thiếu Vân ngồi trong góc nhìn một con người trước mặt. Người ấy đứng trong xe. Đi xe mà hắn cũng không ngồi. Bất luận xe lăn trên đường thẳng hay đổ dốc gập ghềnh, hắn vẫn cứ đứng yên như cây trụ.
22 Tiểu Phi chợt nghe ruột mình cuồn cuộn như nhào lộn, như bị bóp teo. Hắn khom mình xuống hạ bàn, ói toàn nước giải. Đã hơn một ngày đêm, hắn không có thứ gì vào miệng.
23 Hai cha con Long Tiêu Vân thoát hẳn ra ngoài, trong lòng họ rất khoan khoái, rất đắc ý. Long Tiêu Vân không dằn được, hắn bật cười :- Con hãy nhớ, nhược điểm của người khác tức là cơ hội tốt cho mình, người nắm vững cơ hội sẽ không bao giờ thất bại.
24 Mộ phần. Trong giới giang hồ, mỗi ngày đều có những trận quyết đấu. Đủ các hạng người, đủ các nguyên nhân, đủ các phương thức quyết đấu. Nhưng chỗ quyết đấu đúng nghĩa, đúng với tính chất của nó chỉ có mấy nơi.
25 Lý Tầm Hoan là con người không bao giờ tránh né. Hắn đối diện với Lữ Phụng Tiên như nhìn cái chết. Cứ như thế thật lâu, Lữ Phụng Tiên vụt thở ra :- Thật không ngờ trên đời này lại có hạng người như các hạ.
26 Ánh kiếm chớp lên xẹt thẳng vào yết hầu của Thượng Quan Phi. Mũi kiếm lún sâu khoảng bảy phân. Hơi thở của Thượng Quan Phi hãy còn, gân xanh trên trán hắn nổi lên cuồn cuộn, hai mắt hắn lồi ra ngó sững vào mặt Kinh Vô Mạng.
27 Im lặng. Sự im lặng trầm trầm như cõi chết. Đó là sự im lặng bên ngoài, sự im lặng để lắng nghe báo tố. Cơn bão tố dữ dằn đang nổi dậy trong lòng người.
28 Dưới tàn cây rợp bóng, Thượng Quan Kim Hồng xuất hiện như một thiên thần. Hô hấp của Lữ Phụng Tiên chợt ngừng lại, hắn hỏi từng tiếng một :- Thượng Quan Kim Hồng?Chiếc nón rộng vành vẫn sùm sụp chí chân mày, Thượng Quan Kim Hồng không trả lời mà hỏi lại :- Lữ Phụng Tiên?Lữ Phụng Tiên đáp :- Phải.
29 Bây giờ trong gian phòng chỉ có mỗi một mình Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi. Lâm Tiên Nhi ngồi im lặng, nàng không ngẩng mặt lên. Thượng Quan Kim Hồng ở đó khá lâu nhưng không hề liếc nàng một bận.
30 Ầm!Cánh cửa bị đạp tung. Một con người lao vào y như mang theo khối lửa. Lửa giận bốc lên hừng hực. Tiểu Phi. Không ai có thể hình dung được sự phẫn nộ của Tiểu Phi trong lúc đó, không ai có thể tưởng tượng được.
31 Không một người dám nói. Không một ai dám động. Tất cả thực khách như đang ngồi trên một đống gai nhưng họ không dám nhúc nhích thân mình. Mạng sống của họ bây giờ thật mỏng manh, chỉ cần một cử chỉ nho nhỏ thôi, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng.
32 Một cỗ quan tài mới tinh. Nước sơn hình như chưa ráo hẳn. Bốn người khiêng cỗ qua tài đi thẳng vào đại sảnh, giữa buổi tiệc, họ đi ngay về phía Thượng Quan Kim Hồng.
33 Đêm. Thị trấn về đêm. Đêm của chợ luôn luôn là nhiệt náo tưng bừng. Nhưng Lý Tầm Hoan phảng phất cảm thấy trên đời này như chỉ còn mỗi một mình hắn mà thôi.
34 Lý Tầm Hoan ngồi thật ngay ngắn. Hắn chầm chậm uống từng ngụm nhỏ. Lâm Tiên Nhi nhìn sâu vào mắt hắn, nàng nhích sát lại và cười thật dịu :- Anh thật đúng là hay, lời lẽ đã hay hành sự lại hay mà uống rượu cũng hay.
35 Gió cũng thổi nhưng không mạnh lắm, cây lá vẫn đưa nhưng khung cảnh cũng vẫn vắng hoe. Không có những tiếng gì lấn át thế nhưng Lâm Tiên Nhi vẫn làm như vì gió, vì lá khua nên nàng không nghe những lời qua lại của Lý Tầm Hoan và Tôn Tiểu Bạch.
36 Lâm Tiên Nhi đã dừng bước nhưng nàng vẫn không quay đầu lại. Nàng đứng yên một chỗ và nhè nhẹ thở ra. Tiếng thở của nàng tuy thật nhỏ nhưng nó chứa đựng cả những gì u án nhất trong đời.
37 Hướng Tòng hơi ngạc nhiên nhưng rồi hắn bật cười :- Tại hạ tuy không biết giết người nhưng vẫn có thể giết. Kinh tiên sinh tuy biết giết người nhưng rất tiếc là giết người không thể bằng lỗ miệng mà phải giết bằng tay, việc đó chắc Kinh tiên sinh biết hơn tại hạ.
38 Trên đời không một ai mà không có lúc giông giống bùn lầy. Bước chân của người dẫm lên, đất cứng ngang nhiên phản kháng nhưng bùn lầy thì không. Nó chỉ cam tâm, nhẫn nại để cho người dẫm lún, càng lúc nó càng mềm.
39 Bao nhiêu thời gian nặng trĩu hình như đã làm cho gã mặt rõ càng nói kín tâm tư nhưng bây giờ, bây giờ thời gian như quay trở lại, hắn ngậm ngùi ủ rũ.
40 Mưa càng phút càng nặng hột. Lý Tầm Hoan nhìn theo Lâm Tiên Nhi nằm dưới vũng bùn, lòng hắn chợt cảm nghe dâng lên một niềm xót xa thông cảm. Hắn chưa hẳn xót xa thông cảm cho nàng mà trước hết hắn thông cảm xót xa cho Tiểu Phi.