1 Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống mặt hồ khiến cho làn nước biếc biến thành lờ mờ. Từng đợt sóng vỗ bì bõm bắn nước lên tung tóe, tựa hồ những con rắn bạc vùng vẫn nhảy nhót điểm xuyết cho cảnh đêm tàn một chút mỹ quan.
2 - “Ta chưa vội đi bái sư mà phải đến giúp Trần Tố Hà một tay mới được, xem chừng Long Hổ tăng là tay đáo để”. Gã uống vội vàng cho hết bình trà, trả tiền lão quán rồi lên ngựa theo hút ba đại hán.
3 - Thưa lão gia! Bên ngoài có người muốn gặp chủ mẫu. Y nói là có lễ vật muốn nhờ chủ mẫu đưa đến tay Ngụy Tử Thành. Tần Sư và Long Hổ tăng đều lộ vẻ xao xuyến.
4 - Được rồi! Gã tiểu tử đó để nhường cho Gia Cát huynh dạy bảo. Hắn nói rồi lừ mắt nhìn Long Chính Phong đoạn quay về ghế ngồi. Gia Cát Tình cười nửa miệng xá dài nói :- Tiểu huynh đệ! Thủ pháp điểm huyệt của huynh đệ quả nhiên khác thường.
5 Chàng đưa mắt nhìn bốn mặt tựa hồ một biển mây và tưởng chừng như mình đứng trên hòn hải đảo. Lăng Trung Ngọc cảm thấy nỗi cô độc tràn ngập trong lòng, bất giác chàng hú lên một tiếng dài.
6 Hai người thấy Linh Trí thượng nhân có vẻ điên khùng nên không dám vọng động. Tiếng la của Linh Trí thượng nhân mỗi lúc một yếu ớt. Hai người thấy lão nằm lăn lộn không ngớt rồi xé quần áo thành từng mảnh vụn.
7 Linh Sơn mỗ mỗ biến sắc liền chuyển đầu gậy đi một chút. Sầm một tiếng! Đầu trượng đập xuống đất trùng xuống thành một hố lớn. Đất cát tung đầy vào mặt Liệt Hỏa tán nhân.
8 Trí nhớ của Long Chính Phong rất tốt, chàng chỉ giảng mấy lượt là gã thuộc lòng ngay. Trong vòng nửa tháng gã thu lượm được kết quả rất khả quan so với những điều sở học mấy năm trước bằng những chiêu thức rối loạn phức tạp nay đã hơn nhiều.
9 Lăng Trung Ngọc không khỏi giật mình kinh hãi về thủ đoạn tàn độc của thiếu nữ. Thiếu nữ bịt mặt để thanh kiếm ngang trước ngực quát hỏi :- Ngươi là ai? Vì lẽ gì lại xin tha mạng cho bọn chúng?Xem chừng nàng chưa biết Lăng Trung Ngọc đã ngấm ngầm giúp nàng.
10 Bỗng nghe thiếu nữ cất tiếng hỏi :- Có phải ngươi đến đây vì mục đích cứu một người nữ đệ tử họ Cảnh của phái Thiên Sơn không?Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm vận nội lực rồi buông tiếng cười lạt đáp :- Bản lành cô còn nông cạn lắm.
11 Lăng Trung Ngọc tức quá trợn mắt lên xẵng giọng :- Cô có nói cho ta biết hay không thì bảo?Thiếu nữ chậm rãi đáp :- Ta không gạt ngươi đâu mà. . . Lăng Trung Ngọc dịu giọng ngắt lời :- Vậy sao bây giờ ta chưa thấy y?Thiếu nữ đáp :- Ta ước hẹn y canh ba đêm nay chờ ở đây.
12 Núi Thái Hà cách núi Thanh Thành rất xa. Lăng Trung Ngọc đi mấy ngày liền không tắm gội, đầu tóc bơ phờ, quần áo tả tơi, chẳng khác gì một gã ăn xin, khiến cho người đi đường đều chú ý, nhưng chàng cũng mặc kệ chẳng lý gì đến ai.
13 - Xin hỏi các vị tiền bối võ lâm hiện diện tại đây: Ở đâu có luật lệ thế này? Đệ tử không tội lỗi mà bị đuổi ra khỏi môn trường bao giờ?Thiết Diện bà bà liền chẹn họng :- Đây là việc riêng của bản môn.
14 - Ta nghe đại sư ca nói là ngươi đã giao thủ với Đào Vĩnh Trạch phải không?Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch là kẻ thù của khá nhiều người, mà lại là cha ruột Lãnh Sương Quân.
15 Ngụy Tô tức quá thét lên be be rồi lớn tiếng quát :- Lăng Trung Ngọc! Bữa nay mà ngươi không chết thì ta phải mất mạng. Lăng Trung Ngọc cười nói :- Hai thằng lỏi chúng bây thì động đến chân lông ta làm sao được? Nhưng ta chưa muốn giết các ngươi đâu.
16 - “Khi con người đã mắc vào lưới tình thì biển khổ biến thành vui thú Địa ngục lại hóa Thiên đàng. Lăng Trung Ngọc bảo Cảnh Quyên Quyên đi tìm hạnh phúc liệu y tìm được chăng?”Lăng Trung Ngọc chú ý nhìn nàng hỏi :- Lãnh cô nương! Cô nương đang nghĩ gì vậy?Lãnh Sương Quân đáp :- Chà! Tiểu muội nghĩ thương cho thiếu nữ kia.
17 Kiếm quang vọt ra dàn dụa. Dương Xích Phù la lên một tiếng “úi chà” rồi lại ba bước, quát lên :- Té ra ngươi là đồ đệ của Thúy Vi tiên tử phái Thanh Thành.
18 Đào Vĩnh Trạch gọi đệ tử lại dặn :- Dư Thiệu Linh! Ngươi đem con nha đầu này giam lại đã!Dư Thiệu Linh hỏi :- Giam thị vào trong thạch thất hay sao?Đào Vĩnh Trạch ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :- Phải rồi! Đem giam vào thạch thất cho hai đứa ở chung với nhau một chỗ.
19 - Ta còn sống ở đời mà sao ngươi lại coi ta là kẻ chết rồi. Lãnh Sương Quân nói :- Bản nhân biết lão bình sinh chưa làm qua một hảo sự bao giờ. Chỉ có lần bản nhân vừa đầy tuổi được lão bỏ rơi là việc hay nhất.
20 Gã tiểu nhị thấy Lãnh Sương Quân ngơ ngác, cũng lo rằng mình đã nhận lầm khách liền nói :- Cô nương đã họ Lãnh mà tướng mạo lão nhân gia kia lại nhiều nét giống hệt thì lầm lẫn thế nào được? Lệnh tôn đại nhân có phải người lụ khụ, dưới cằm có chòm râu bạc không?Lãnh Sương Quân nghe tả đúng hình dạng Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch, nàng lại càng kinh hãi vô cùng, miệng lẩm bẩm :- Chẳng lẽ không phải là người mạo nhận, mà chính là lão thật chăng? Sao lão lại biết mình sắp đến Lao Sơn? Nếu lão muốn rượt theo mình, hà tất phải giở trò úp mở làm chi?Điếm tiểu nhị lại nói :- Lệnh tôn đại nhân tinh thần rất quắc thước.