1 Giang Nam khí hậu rất ôn hòa mặc dù núi non hiểm trở. Nhưng đang là mùa đông giá rét nên con đường quang đạo rất hoang vắng, chỉ có vài mái nhà xơ xác còn le lói ánh đèn.
2 Phàn Nhất Chi hôn mê không biết bao lâu, khi tỉnh dậy chàng có cái cảm giác toàn thân lạnh giá như bọc trong một lớp băng, chàng thử vươn vai mới khám phá ra mình Ở dưới đáy một vùng nước lạnh lẽo.
3 Long Tán lão nhân lui lại ngắm nhìn chàng:- Tiểu tử. . . ngươi là. . . ngươi. . . Phàn Nhất Chi phẩy nhẹ cái quạt bồ phiến của TỔ Di Khánh nghiêng mình:- Ða tạ nhị vị ân nhân, vãn sinh là Phàn Nhất Chi.
4 Vầng trăng treo lơ lửng giữa không gian như một cái dĩa dát bạc sáng rực tạo một vẻ hoang vu có pha một chút lạnh lùng rợn người. Phàn Nhất Chi đã vượt quá một cánh rừng chập chùng những loại cây trăm tuổi đến lưng chừng ngọn núi Ma Thiên Lãnh như lời ước hẹn bí ẩn của Tư Không Thiên.
5 Ðợi ba cha con họ Tuệ ra khỏi biệt điện Biệt Hữu Thiên Ðịa, Phàn Nhất Chi mới cúi xuống quan sát Quan Thượng Cầu, chàng đặt tay vào mạch môn của y rồi hơi tươi tỉnh:- Ðinh cô nương! Mạch của Quan thiếu hiệp tươi nhuận lắm, thiếu hiệp chắc sắp hồi tỉnh.
6 Ðến gần sáng thuyền dạt vào bờ bên Dương Tử giang. ÐÓ là một bãi nửa cát nửa bùn ngầu đục mọc chằn chịt những loại cây thân thảo đan bện vào nhau như những mắt võng.
7 Sáng hôm sau, nữ chủ Tử Chiêm viện Lâm Tiểu Nương dậy muộn, bọn nữ đệ tử và a hoàn không dám kinh động vì sợ rằng chủ nhân đi đường xá mệt mỏi nên ngủ say đến thế.
8 Phàn Nhất Chi Ở Vân Nam có lẽ đã hơn tuần. Chàng rất quan tâm đến lời nói hôm trước của tả sứ Thạch Kiếm: "Quan Thượng Cầu tuy là con hoang của Cái bang chưởng môn TỔ Ðại với một kỹ nữ nhưng lại không muốn ngôi vị chưởng môn lọt vào tay người khác nên cố đoạt Bích Lạc Cung để mong tạo thanh thế ép TỔ Ðại phải trao quyền chưởng môn nhân Cái bang cho mình.
9 Phàn Nhất Chi một mình trở lại khu phố chợ nhỏ. Ðêm đã chập choạng buông bức màn xám xuống vạn vật. Lần mò đi theo đường quan đạo có những ánh đèn dầu lạc tù mù Ở hai bên vệ đường.
10 Tư Không Thiên đến vùng rừng núi Hợp Phì này đã hơn tuần trăng. Chiều chiều chàng hay tản bộ ra dãy hàng quán bên bờ giòngphì Thủy vì chính đây là nơi mọi tin tức về bọn Cái bang Bắc Tông đối địch với chàng được tập trưng nhiều nhất, nhanh nhất.
11 Tiểu TÔ hoa chủ đi trên biển Ðông Hải hơn một con trăng mới cập tới bờ. Mọi người lên ngựa. Ngựa chạy hơn hai ngày qua những vùng sa mạc bát ngát. Cứ theo quang cảnh Ở đây, Phàn Nhất Chi đoán định chàng đang bị dẫn tới miền biên tái Trung Nguyên.
12 Tuệ Chân vừa qua một đêm ngủ ngon. Sớm nay nàng dậy sớm hơn mọi ngày vì khí trời lạnh hơn thường lệ. Tuy Ở trong Thạch cốc mà nàng có cảm giác khí núi thấm xuống cả những thớ đá ẩm ướt phả hàn khí xuống chung quanh gian thạch cốc nhỏ bé của nàng.
13 Phàn Nhất Chi vừa thoát ra ngoài cửa thung đã đụng đầu ngay với Ngọc Cơ đang chăm chú tiến lại. Nàng kinh ngạc khi nhìn thấy chàng đã Ở bên ngoài thung:- ủa! Sao ca ca ra khỏi thung được? Bọn vệ sĩ đâu cả rồi?Chàng xoay người chỉ vào bên trong thung:- Bọn họ đã vâng lệnh Vi đường chủ vào bên trong thung rồi.
14 Phàn Nhất Chi mãi miết phi hành, lúc trời vừa sáng đã vào sâu tới vùng núi cao. Trước mặt chàng là ngọn Cấm Sơn cao sừng sững như một bức tường thành.
15 Phàn Nhất Chi vội vàng trở lại gian nhà của Mậu thị. Chưa đến nhà mà lòng đã cồn cào như có lửa đốt, như linh tính có biến sự xảy ra. Linh tính của chàng không lừa chàng.
16 Ðã qua hai mùa trăng trên Long Quyết tự. Bệnh trạng của Cai Từ Bạch qua tay diệu thủ của VÔ Chứng thiền sư đã có phần thuyên giảm rõ rệt. Chiều nay một mình y thơ thẩn vừa dạo sân chùa cho thư giản vừa chuẩn bị cho giờ tập lại võ công.
17 Rồi cũng đến ngày Phàn Nhất Chi từ giả Long Quyết tự ra đi tìm Tiến Cốt Thần Toán Cử Nhân Kiệt. Ðại sư VÔ Chứng quyến luyến đưa chân chàng đến tận cuối thị trấn mới chậm rãi quay trở về chùa.
18 Phàn Nhất Chi theo giòng Trường giang vượt qua hồ Ðộng Ðình vào đất Giang Lăng. Vùng này là một vùng đầy sông nước nên đường đi của chàng toàn bộ là phải dùng thuyền.
19 Hựu Huyền chân nhân kể dứt câu chuyện, lão ngậm ngùi kết luận:- Sau đó vài tháng lão sư TÔ Tử Hồng tạ thế truyền pháp môn lại cho Huệ Chi làm đệ nhị sư tổ.
20 Qua suốt ngày lễ Phật Ðản ai nấy đều mệt rã. Buổi chiều khi chùa vừa vãn khách, tăng Bạt Ðóa vội vàng rút vào tịnh thất riêng. Phàn Nhất Chi trở lại Long Quyết tự đã hơn tuần khi chàng dẫn Vương Ðiểm tìm gặp nội tướng là Tiểu Tú cô nương.