1 Trên nền trời ửng đỏ vì ráng chiều vùng đồi núi nhấp nhô, Sa Thạch cương nhiều năm qua không có bóng người lai vãng bỗng lộ rõ hàng trăm nhân vật giang hồ với khinh thân pháp tuyệt đỉnh lao vun vút lên theo triền núi! Vút.
2 Vòng tay thủ lễ, một tay kiếm khách với khí phách hiên ngang chợt lên tiếng :- Chịu ân sâu cứu tử, hai năm qua Cơ Vĩnh này vẫn mong có dịp đền đáp! Nay được tin Hào Phú Vương cho vời phải chăng đã có dịp cho tại hạ thỏa chí nguyện bình sinh?Khách sảnh của Hào Phú Vương quả nhiên có khí thế của nhân vật phú xưng địch quốc! Những vật dụng trưng bày nếu không bằng ngọc thì cũng được phủ bạc dát vàng!Tuy thế, y phục của Hào Phú Vương lai rất bình dị, tạo tư thái dễ hòa đồng cho bất kỳ ai có dịp được Hào Phú Vương tiếp đãi!Phất nhẹ tay áo của chiếc trường bào bằng vải gai thô, Hào Phú Vương sau đó xoè tay với những ngón tay được chăm chút cẩn thận, chỉ vào cẩm đôn cạnh đó :- Khoái Kiếm Cơ Vĩnh, một đại kiếm khách vang danh thiên hạ! Phải nói đây là dịp may ngàn năm một thuở của Chu mỗ mới đúng! Ngồi xuống nào! Một hào phú tầm thường như Chu mỗ một đại kiếm khách như Cơ các hạ bất tất phải quá đa lễ! Mời ngồi!Đặt nhẹ thanh kiếm là vật bất ly thân sang một bên, Cơ Vĩnh không khách khí ngồi ngay vào cẩm đôn được Hào Phú Vương đưa tay mời!Nhìn tư thế đĩnh đạc của Cơ Vĩnh, kẻ chịu ân cứu tử độ nào như Cơ Vĩnh vừa tự nhận, nhưng việc giữ lễ không làm mất đi phong độ uy dũng của một đại kiếm khách.
3 Quân Sơn gần Động Đình hồ, người qua lại tấp nập không phải là điều đáng để ngạc nhiên. Do đó, cùng chung ai phải ngạc nhiên khi phát hiện có một gã với vóc dáng nhỏ thó cứ gấp rút lách qua người này, luồn qua người kẻ khác.
4 Cơ Vĩnh hoàn toàn bất ngờ khi cùng một lúc chạm trán với ba nhân vật vốn nổi danh: Giang Hồ tam hiền. Ngay tại một trong Tam Hiền trang là Phong Nguyệt trang!Cơ Vĩnh buộc phải thi lễ :- Quả là hạnh ngộ, tại hạ cùng một lúc được tái kiến tam vị Trang chủ Phong Vân, Phong Nguyệt và Phong Tuyết Tam Hiền trang!Là chủ nhân, Trang chủ Phong Nguyệt trang Bàng Thục vội vòng tay đáp lễ :- Ngọn gió nào đã đưa Khoái Kiếm Cơ Vĩnh đến tận Phong Nguyệt tệ trang ở đất Hoài Nam xa xôi này?Cơ Vĩnh buột miệng :- Tại hạ nhờ đi đến Hoài Giang nên mới rõ hung tin của lệnh ái! Vì thế.
5 Tạ Linh Oai bỗng dừng lại! Y đưa lên miệng một chiếc còi tre và thổi lên một tràng dài âm thanh the thé. Hoe. . . Hoét. . . Từ bốn phía có nhiều bóng nhân ảnh lần lượt xuất hiện!Tất cả đều lo sợ nhìn Tạ Linh Oai đang quắc mắt nhìn từng người.
6 Thái độ của đứa bé thật đáng nghi! Bọn tửu bảo dù đang bận bịu phục dịch nhiều lượt khách đang tấp nập ra vào tửu quán vẫn bảo nhau nhìn dè chừng về đứa bé nọ!Không như những đứa trẻ khác trạc tuổi và có vẻ ngoài tương tự, cũng y phục bẩn thỉu, đầu tóc lôi thôi nhếch nhác, đa phần những đứa bé này chỉ dám lăng xăng bên ngoài tửu điếm và nhìn như dán mắt vào những vị thực khách cao sang sau một bữa cơm rượu no nê đang đĩnh đạc đi ra! Bọn chúng thường săn đón những vị thực khách này, hy vọng gặp được người có lòng đại từ đại bi sẽ bố thí cho chúng chút ít bạc vụn là số tiễn thừa quá ít ỏi đến bọn tửu bảo cũng chê không thèm nhận!Đứa bé kia thì không như vậy? Nó cứ thập thò ngoài cửa nhìn đau đáu vào những đĩa thức ăn hãy còn nguyên vẹn do bọn tửu bảo vừa dọn ra cho khách!Điều đó chứng tỏ đứa bé không phải hạng ngửa tay xin bố thí tiền, càng không phải hạng chỉ chuyên chờ đợi nếm chỗ cơm thừa canh cặn!Đã không phải hai hạng người này, cách thập thò và cách nhìn như muốn rớt cả đôi tròng mắt ra, đứa bé nhất định đang có tâm địa bất chính?Phải như thế hay không, điều đó bọn tửu bảo đã để ý gần hai canh giờ vẫn chưa có câu trả lời xác đáng! Đó là do đứa bé kia đã dừng lại ở mức độ nhìn thập thò, chưa có thêm biểu hiện nào khác khả nghi.
7 Đang được Từ Khắc Kim xốc trên tay, đứa bé bỗng chuội người nhảy ào xuống :- Sao thúc thúc dám dối gạt tiểu điệt, dối cả người đã chịu lụy vì thúc thúc?Từ Khắc Kim sững người :- Ngươi nói gì vậy? Ta nói dối những gì?Đứa bé chợt cho tay vào bọc áo! Và khi lấy ra, trên tay đứa bé ngoài một túi vải đựng vật gì chưa biết còn có cả một khối ngọc được tạc thành hình một nén bạc :- Thúc thúc đã nhanh tay giấu hai vật này vào người tiểu điệt? Phải chăng vì thế thúc thúc có danh hiệu Diệu Thủ Không Không?Từ Khắc Kim lập tức vung tay chộp nhanh vào hai vật nọ :- Đưa đây nào!Nhưng một bóng nhân ảnh chợt lướt qua.
8 Vừa lai tỉnh Cơ Thạch vội hỏi :- Là tiền bối đã cứu mạng tiểu sinh?Trước mặt Cơ Thạch là một văn nhân trung niên có đôi ánh mắt nhìn như nhiếp hồn đoạt phách!Nhân vật nọ nhếch mép cười nửa miệng :- Sao ngươi biết ta đã cứu ngươi?Cơ Thạch không ngờ lại bị hỏi vặn, nó đành đáp :- Tiểu sinh vốn đang bị trúng Hủ Thi độc của Tam yêu Miêu Cương! Nếu không do tiền bối giải cứu, có lẽ tiểu sinh không thể tỉnh lại như bây giờ!Nhân vật nọ lắc đầu và giọng nói vẫn vô biểu cảm :- Nếu vậy, ta không hề cứu ngươi! Là tự ngươi cứu ngươi thì đúng hơn.
9 Luồng nhiệt khí trong người bỗng xộc lên thiên đỉnh chiến Cơ Thạch bừng tỉnh. Và tiếng kêu đầu tiên của Cơ Thạch lại là tiếng kêu hoảng :- Ôi chao! Nóng! Nóng đến chết mất!Do không thể chịu nổi mức độ nóng đến thiêu cháy lục phủ ngũ tạng, Cơ Thạch bỗng vùng dậy và cắm đầu chạy loạn!Nó chạy mà không biết tại sao nó lại có sức lực để chạy.
10 Vút! Vút! Vút!Khả Tú Tú khẽ kéo tay, đưa Cơ Thạch vào sát bên thân, với hành vi hàm chứa sự phòng bị. Trong khi đó Khiêm Hạ vẫn một mực ôn tồn, nói với ba nhân vật kia :- Không ngờ Côn Luân tam kiệt dù ở xa nhưng vẫn đến Quân Sơn nhanh như vậy! Thân thủ cao minh khiến Khiêm mỗ ngưỡng mộ.
11 Cơ Thạch định cất tiếng gọi bỗng nhìn thấy Độc Thủ Bệnh Nho Gia Cát Hướng vừa tiếp tục ho vừa len lén đưa một ngón tay lên môi, có ý bảo Cơ Thạch đừng lên tiếng!Hoang mang, Cơ Thạch lại một phen nữa mừng rỡ khi nghe có tiếng gọi :- Cơ tiểu đệ có nhận ra ta không?Cơ Thạch đưa mắt nhìn và thấy Hà nhi, người luôn xuất hiện bên cạnh Gia Cát Hướng đang tìm cách len qua vòng người đế đến với nó!Không hề biết bảy vị đạo nhân đang nhìn về phía Hà nhi đầy cảnh giác, Cơ Thạch vui ngừng gọi :- Hà tỷ tỷ! Rốt cuộc biểu tý cũng đến! Đệ chờ biểu tỷ đến nao lòng!Lẻn đưa mắt nhìn, Cơ Thạch phát hiện Gia Cát Hướng đã không còn ho nữa! Trái lại, Gia Cát Hướng vừa gật đầu tỏ ý tán dương.
12 Tuy đi theo Gia Cát Hướng và Hà nhi nhưng nét mặt của Cơ Thạch vẫn luôn có biểu hiện của sự miễn cưỡng!Nhận rõ điều đó đang làm cho không khí buổi trùng phùng trở nên nặng nề, Hà nhi liếng thoắng :- Cơ đệ có ý giận Gia Cát tiên sinh không chịu xuất đầu lộ diện giúp đệ vạch rõ chân tướng của phái Thiếu Lâm?Không chờ Cơ Thạch lên tiếng, Hà nhi liền biện bạch :- Cùng Thiếu Lâm phái còn có cả phe hắc đạo Hoài Giang bọn ta! Cơ đệ nên hiểu cho Gia Cát tiên sinh càng lộ diện càng gây nhiều bất lợi cho Cơ đệ.
13 U. . . U. . . Ú. . . Ú. . . U. . . Những âm thanh trầm bổng bất ngờ vang lên thánh thót, lọt vào tai Cơ Thạch!Nó rùng mình ngơ ngác nhìn khắp nơi. Vùng đồi núi quanh nó đều vắng lặng, không thể xác định những âm thanh kia từ đâu vọng ra!Ai cùng vậy, thà biết là nguy nhưng được đối mặt với hiểm nguy vẫn hơn là cứ để nỗi lo phập phồng ám ảnh!Cơ Thạch đoán biết đó là thanh âm được phát ra từ những Bạch Cốt U Hồn khúc của bọn Tam yêu Miêu Cương nên dù chưa nhìn thấy bọn Tam yêu ở đâu, Cơ Thạch vẫn cứ bỏ chạy!U.
14 Đang chén tạc chén thù bỗng có gã bật cười hô hố :- Này, ta đố các ngươi, người ta dùng kiếm để làm gì?Trong tiệc rượu có sáu người, ngoại trừ gã vừa hỏi.
15 Trời đang vào đông, người người ít đi ra ngoài, đó là điều dễ hiểu. Và càng dễ hiểu hơn khi bây giờ đã là chính Ngọ, nhưng số thực khách bước vào những phạn điếm lớn thật hiếm hoi.
16 - Ôi chao! Sao lại thế này?Tiết trời đông giá tuy chưa qua đi nhưng với chút nắng ấm như hôm nay, người người ở đất Giang Nam đương nhiên không thể bỏ lỡ dịp rảo bộ bên ngoài cho tay chân bớt đi tù túng, sau những ngày phải ru rú trong nhà.
17 Ở ngã ba quan đạo, một bên là lối dẫn đến Hoài Nam với một cánh rừng chạy dọc theo suốt con đường, lối còn lại là một sơn đạo thoạt nhìn qua đã biết đó là lối đi gập ghềnh sỏi đá.
18 Tuy Thất đại phái bỏ đi đã lâu, nhưng Cơ Thạch không hiểu sao cứ mãi đứng yên trầm tư suy nghĩ. Nói như thế vì chính dáng vẻ bên ngoài của Cơ Thạch đã biểu lộ như vậy.
19 Chờ tiếng gầm thét không còn đủ dư âm lọt vào tai, nữ nhân nọ nhìn Cơ Thạch bằng ánh mắt kỳ quái :- Hóa ra ngươi dùng kế. . . Toàn thân tuy đang lúc cạn kiệt nhưng Cơ Thạch vẫn tinh quái đưa một ngón tay lên môi :- Suỵt? Hà tỷ tỷ đừng lớn tiếng.
20 Tỉnh lại, Cơ Thạch bỗng vùng dậy khi phát hiện tấm thân chàng không hiểu sao cứ trần trùng trục. Cử động đột ngột của chàng đã đưa đến một tiếng kêu thảng thốt của một nữ nhân.