1 Ánh trăng bàng bạc rọi khắp ngôi chùa to nhất của xứ Tây Tạng huyền bí là Bố Đạt La Cung. Từ trong Tham Thiền đại sảnh một bóng người nhỏ thó hé cửa bước ra.
2 Chú khẽ hé cửa nhìn ra ngoài hành lang thấy tứ bề vắng vẻ nên vội quay trở vào. Không do dự, Tâm Đăng nhún mình nhảy lên như Y Khắc, đoạn rút quyển kinh đó ra xem, thấy ngoài bìa đề ba chữ “Tham Phật Ký”, bên cạnh đề một dòng chữ nhỏ: Căn Đăng Gia Mục.
3 Tâm Đăng càng thêm kinh dị, lớn tiếng nói rằng :- Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo, sao không xuất đầu lộ diện?Câu nói vừa dứt thì sau lưng chàng có tiếng cười nổi lên như nắc nẻ, giọng nói ban nãy lại vang lên :- Thôi ta chẳng đùa nữa.
4 - Mi đã hứa. . . mi hứa thật sự. . . chẳng dối ta?Tâm Đăng nước mắt lưng tròng, nức nở :- Tôi không nói dối, tôi là người nhà Phật, tôi không biết nói dối.
5 Tâm Đăng nhìn kỹ thấy đó chính là Lư Âu, bà ta sắc mặt xanh rờn, đôi mắt trợn trừng, mà đôi má của Vạn Tiềm vừa thủng một lỗ, máu tươi chảy ra từng giọt.
6 - Chắc mi đã từng nghe nói, hồ Tuấn Mã là một cái hồ có nhiều cảnh đẹp?Nói rồi ho lên sù sụ, tiếp :- Nhưng mà. . . giữa khung cảnh nên thơ đó, có cư ngụ một gia đình thật là kỳ quặc.
7 Thiếu nữ thấy Tâm Đăng sững sờ, ngơ ngác, cười nhẹ một tiếng, vẫn dùng giọng Tây Tạng nói rằng :- Mi thật dại, hãy sang đây!Tâm Đăng khẽ hỏi :- Thí chủ là ai? Tiểu tăng không biết.
8 Tâm Đăng cả sợ, vội vàng bước tới đấm lưng cho ông ta, hỏi rằng :- Bệnh sư phụ,. . . sao sư phụ lại cười to thế?Tiếng ho của lão bây giờ yếu dần. Lão run rẩy thò tay vào túi mò một viên thuốc màu trắng ra, nhét vào miệng.
9 Kể từ ngày Tâm Đăng mở mắt chào đời đến bây giờ, ngày hôm nay có lẽ là ngày vui nhất đời của chú. Đó thật là một việc lạ, một trai và một gái lén lút trò chuyện với nhau, rồi có thể đem đến cho họ một niềm vui không thể tả.
10 Chú giương cặp mắt sáng ngời ngắm nhìn tấm thân kiều diễm của Mặc Lâm Na đang đứng trên cành cây, nàng cũng đang giương mắt nhìn chú. Nàng thấy Tâm Đăng mình mặc áo cà sa, cổ đeo tràng hạt, gương mặt hiền từ, bất giác thẹn thùng nói rằng :- Mi ném đi chứ! Nhìn gì mà trân trối.
11 - Vạn Giao là một thằng phi thường lợi hại, ta e mi sẽ gặp nhiều điều bất trắc. Ba thầy trò trò chuyện thêm một chốc rồi Tâm Đăng từ giã trở về chùa. Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã năm ngày trôi qua, trong năm ngày này Tâm Đăng mỗi ngày đều lên ngôi nhà đá để học Thiên Phong chưởng.
12 - Ta có việc cần kíp phải đi, mi ráng ở lại chịu khó luyện võ. Nói rồi xá chào Vạn Giao đoạn quay lưng đi vào đêm tối. Vạn Giao bước tới vỗ vai Tâm Đăng mà nói :- Bắt đầu từ ngày mai mi cứ công khai mà luyện võ với ta.
13 -Xin hỏi ai ở trong ngôi nhà này?Đó là một câu nói theo giọng Bắc Kinh nên Khắc Bố nghe không hiểu phải hỏi lại một lần nữa. Gã thiếu niên cố gắng nói lại một lần, Khắc Bố mới nghe ra, chàng hỏi lại :- Mi tìm ai?- Tìm sư phụ của ta.
14 Và bà ta đã thông báo cho các vị kỳ lão trong làng võ tập hợp trong ngôi nhà đá này để cử hành một buổi lễ liên hoan, đó là một dịp để cho các bạn già gặp mặt với nhau sau hai mươi năm trời vắng mặt.
15 Khí thế cực kỳ hung bạo, như rồng thiêng xuống biển, như phi tướng quân xuống trần, rơi vào giữa hai người, vung song chưởng ra, chọi lại với hai bàn tay sắt thép.
16 Chú nhớn nhác nhìn quanh, bỗng thấy trên mặt bàn lúc bấy giờ có để một đèn dầu leo lét, có ba con thiêu thân đang liệng cung vòng quanh ngọn lửa. Chàng liền nhớ ra mình phải biểu diễn ra sao, vội vàng chấp tay xá chào mọi người, chú nói :- Xin quý vị lượng thứ cho, tôi sẽ biểu diễn đây.
17 - Thơm quá. . . mùi gì thơm quá?Tâm Đăng ngước đầu lên thì thấy Trì Phật Anh men về phía mình, từ mái tóc của nàng toát ra một mùi hương êm dịu, chàng khẽ gọi :- Phật Anh.
18 - Tạng Tháp! Mi hãy suy nghĩ cho kỹ, đây là giờ phút quyết định sự sống chết của mi!Tạng Tháp nghe nói mà mặt biến sắc, biết rằng đêm nay lành ít dữ nhiều, mình không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng bảo mình phải trao quyển Tàm Tang khẩu quyết cho người, thì thà là chết chứ chẳng chịu trao ra.
19 - Chắc lão ta đến để truyền võ cho mình, ta thật muốn đến hồ Tuấn Mã để tìm thằng Trác Đặc Ba. . . để xem hắn là tay lợi hại đến thế nào cho biết. Nghĩ đoạn, chú ngả lưng ra ngủ và đêm ấy lại chập chờn làm mấy giấc chiêm bao.
20 - Mi hãy thử thêm một lần nữa. Tâm Đăng lấy làm thích thú, lắc đầu thúc giục :- Không cần phải thử, sư bá cứ dạy cho tôi. Bà ta thò tay ra vẫy Tâm Đăng và chú nhẹ nhàng bay vút lên, nắm lấy tay bà ta mà nài nỉ :- Sư bá hãy dạy cho tôi môn khinh công này.