1 "Non xanh một dãy hề,Nước biếc một làn hề,Thủy tứ kỳ thiên tạo, Mặc nhân hưởng kỳ thành. ?"Giọng ngâm tuy không cao, làn hơi tuy không mạnh nhưng chủ nhân của giọng ngâm quả đã khéo chọn âm điệu, nên trọn vẹn bài thơ ngắn trên đã dễ dàng vượt qua được tiếng gió thổi vi vút, len lỏi qua được tiếng suối reo thác đổ để tồn tại giữa một không gian bao la hùng vĩ của Bạch Phong Sơn cao ngút ngàn.
2 Khi bị Tôn Lãnh Thu ném đi và khi nhận ra rằng bản thân mình đang lao vùn vụt vào khoảng không, mà bên dưới nếu không là triền núi lởm chởm những đá thì cũng là vực thẳm sâu ngàn trượng, Vương THẾ Kỳ mới biết thế nào là sợ hãi.
3 Vương Thế Kỳ hoàn toàn không nhận ra là lão nhân kia đã xuống đến đáy vực và đang đứng ngay bên cạnh nó trên một mỏm đá khác gần đó Và nếu có nhận ra nó cũng không hiểu là tại sao lão nhân kia lại cười vui như vậy?Chỉ sau đó, khi lão nhân kia đã thôi cười và bắt đầu lẩm bẩm thì Vương Thế Kỳ mới từ từ nhận ra.
4 Nhấp nháy đôi mắt, Vương Thế Kỳ cứ ngỡ là nó đang nằm mơ. Ngay trên đầu nó là một động khẩu có hình tròn vành vạnh. Chính từ động khẩu này gió vẫn không ngừng thổi xuống.
5 Ðã là một trấn thành thì dù chỉ là một tiểu trấn nhưng mọi sinh hoạt của Hề Thủy trấn đương nhiên phải khác biệt hoàn toàn với một không gian vừa bao la vừa tĩnh lặng của vùng thâm sơn cùng cốc.
6 Vừa nhìn thấy nhân vật đó, Vương Thế Kỳ liền hiểu ngay đó là ai. NÓ sợ hãi kêu lên, "Ðại thúc, có phải đại thúc chính là phân đà chủ Cái bang ở vùng này không? Tiểu điệt không hề.
7 Ðồng hành với một vị công tử hào hoa có khác, Vương Thế Kỳ không những được ăn no với đủ loại sơn hào hải vị mà còn được Lưu Trúc Hàn sắm sanh cho những bộ y phục tươm tất.
8 Ðúng như danh xưng của đầm là Thủy trung nhược thủy, và đúng như những gì Lưu Trúc Hàn đã nói. Ngay lúc Vương Thế Kỳ vừa rơi vào giữa đầm nước thì mặt nước liền vỡ ra và nuốt chửng lấy thân hình quá nhỏ nhoi của Vương Thế Kỳ và không tạo thành bất kỳ một âm thanh nào.
9 Lần này với kinh nghiệm vừa tích lũy. Vương Thế Kỳ không còn xuất thủ loạn xạ nữa. NÓ nhẫn nại đứng trầm người dưới nước và dõi nhìn từng động tịnh của con quái ngư.
10 Như chim được xổ lồng, Vương Thế Kỳ vừa chễm chệ trên lưng đại điểu vừa hể hả nhìn bầu trời rộng lớn đang phủ chụp lấy mặt đất mênh mang. Hưởng được kỳ thú này Vương Thế Kỳ còn cảm nhận được sự nhỏ nhoi yếu đuối của con người đối với trời đất bao la.
11 Không những thế, Văn Phi Yến còn quay mặt về phía Vương Thế Kỳ và hối thúc, "Ðây là tam vị lệnh sư, đồng cấp với Vi di di trước kia. Nếu ngươi đúng là người mà ta nghi thì ngươi phải hành động như thế nào ngươi có biết không?"Không hiểu vì lẽ gì mà Văn Phi Yến bây giờ lại tỏ ra lo lắng cho Vương Thế Kỳ, hoàn toàn khác với lúc mới gặp.
12 Chờ khi HỒ Vĩnh Lạc đi khuất hẳn trong sự giận dữ không rõ nguồn cơn, Vương Thế Kỳ vội hỏi a di, "A di có hề gì không?"A di của Vương Thế Kỳ lắc đầu, "Không sao đâu.
13 Người đến sau Vương Thế Kỳ chính là Vân Phi Yến. Vân Phi Yến trông thấy sắc mặt của Vương Thế Kỳ buồn rười rượi, liền hỏi, "Ðệ đệ không tìm được hài cốt của song thân ư?"Vương Thế Kỳ đau đớn, "Ðệ không ngờ lần xa cách vừa rồi lại dài những năm năm.
14 Những cảnh quan cũ lần lượt đến với Vương Thế Kỳ khi chàng vận dụng bộ pháp Nhất ma chi vạn ma vừa thuận vừa nghịch để đi xuyên qua những lớp cuồng phong trong Phong Nha huyệt động.
15 Ðúng như dự định của Vương Thế Kỳ, hiện tình của Hoa Sơn phái đâu khác gì rắn không có đầu. Với thân thủ của chàng, không đầy một canh giờ chàng đã chế trụ được toàn bộ môn nhân đệ tử của phái Hoa Sơn mà gom cả về khu chính điện.
16 Chàng suýt nữa đã hét lên, "Tiền bối, Cao tỷ tỷ có nói gia sư bá vốn đang ẩn thân tại VÔ Tâm cốc, và ngoại hiệu của tiền bối là VÔ tâm tiên tử, không lẽ tiền bối đây chính là ân sư của Cao tỷ tỷ?"Chàng thì mừng còn VÔ tâm tiên tử vẫn dửng dưng, "Ðến lúc này ngươi mới biết ư?"Không để ý đến thái độ dửng dưng của VÔ tâm tiên tử, Vương Thế Kỳ cứ sụp người xuống hành đại lễ, "Sư bá ở thượng vị nhận lễ tham kiến của Tiểu điệt Vương Thế Kỳ.
17 Ðúng là đại điển lễ sắp sửa tiến hành. Vì tuần tự danh tánh của những nhân vật quan trọng đang được người của Hoa Sơn phái xướng lên và mời những nhân vật đó lên khu vực hành lễ.
18 Dừng lại trước một ngôi miếu hoang, Thái Huyền đạo trưởng chợt lên tiếng, "Chưởng môn phương trượng. Ðàng nào thì đêm nay chúng ta cũng không đi kịp đến Tung sơn, chưởng môn nghĩ sao nếu chúng ta cùng vào đây để nghỉ cho lại sức?"VÔ Trần đại sư hầu như cũng cùng ý nghĩ với chưởng môn VÕ Ðang phái nên vội đáp, "A di đà phật! Y của chưởng môn hay lắm!Chính bần tăng cũng đang có ý định này.
19 "Dừng tay!?"Dư âm của tiếng quát này còn đó thì một tiếng quát khác hung hãn hơn đã vang lên tiếp nối, "Kẻ nào to gan dám bảo dừng?""Vút ?"Một bóng nhân ảnh chợt xuất hiện tại đương trường.
20 Tiếng gầm của Lưu Dung Khổng tràn đầy ngạo khí, "Vô Trần!Ngươi thật sự muốn Thiếu Lâm phái bị tiêu diệt sao?" Với một sự cố gắng phi thường, Vương Thế Kỳ chộp vội hoàn linh đan đang ở trên tay VÔ Trần đại sư.