1 Trời đất tối âm u, trăng sao lẳng lặng ẩn vào mây đen. Trời đất hình thành một khối, tất cả vạn vật đều chìm đắm trong đen tối vô biên. Trong ánh sáng chớp nhoáng của cơn sấm sét lôi đình thịnh nộ, chỉ trong tíc tắc đã mang lại ánh sáng chiếu rọi khắp vạn vật.
2 Gió thu hiu hiu thổi khiến mọi người cảm thấy dễ chịu. Ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu soi trên con đường đầy cát bụi một cách gượng gạo yếu đuối thê lương.
3 - Gã ăn mày kia ngươi vào lộn chỗ vậy. - Tôi không phải ăn mày. Một bóng người xuất hiện, đó là lão áo đen độ năm mươi tuổi hơn, râu xồm xoàm, độc nhãn, không giống đạo sĩ, cũng chẳng phải hòa thượng, nhìn lão vẻ mặt hung ác, dữ tợ, Đinh Hạo không khỏi rùng mình, nhưng hắn không còn cách nào khác hơn.
4 Bất giác hoàng hôn lại đến, Đinh Hạo nhủ thầm : - "Ta tự mình tiền bạc không có, hay là tạm thời sống ở nơi đây ít lâu, còn hơn ra ngoài ngủ bụi ăn xin, ở đây vẫn còn chút ít lương thực, đủ sức một mình ta ăn được nửa tháng hơn, xem tình thế lão quái vật quan tài đó không trở lại nữa vậy".
5 Đinh Hạo cười nhạt không nói lời nào, bụng nghĩ : - "Thiếu nữ áo đỏ giết chết Hà Lạc song tú một cách nhẹ nhàng không phải tốn bao nhiêu sức lực, như vậy công lực của thầy y há có thể tưởng tượng được ư? Nếu mình cũng học được một thân võ nghệ như vậy thì không đến nỗi bị người ta lấn áp, mẹ con cũng chả phải phục vụ dưới tay thiên hạ mà bà mẹ nào đến nỗi chết thảm thê thế kia".
6 Đinh Hạo chưa từng nghe nói danh hiệu này bao giờ, hắn tò mò lặp lại : - Hắc Nho? Linh Khứu mỗ mỗ gật đầu nói : - Không sai, là Hắc Nho. - Một nhân vật như thế nào? - Hành vi vương phức tự dụng (ngang bướng tự ý làm càn), công lực cao đến mức độ nào không ai biết được, vì chưa từng nghe nói y có địch thủ trên ba chiêu, hắc bạch lưỡng đạo nghe danh táng đởm, thấy bóng chạy dài.
7 Đinh Hạo mở to đôi mắt, tức thì thất kinh thụt lùi sau vài bước, ngồi trước mặt hắn là một quái vật đầu to, râu ria xồm xoàm và đôi ngươi lấp lánh sáng ngời.
8 Bấy giờ hai luồng kình lưu hòa nhập vào bản thân chân nguyên của Đinh Hạo, lưu hành qua các huyệt mạch ba mươi sáu chu kỳ, cuối cùng dẫn xuống Đan điền hợp nhất.
9 Đinh Hạo nghĩ thầm, người đẹp này thật cao ngạo, mình vì chủ tớ nàng mà phải giết người, thế mà một lời làm ơn cũng chẳng có. Đinh Hạo vốn cũng lạnh lùng ngạo nghễ không kém, hắn xoay người bước đi trong hờn trách không một lời từ biệt.
10 Toàn Tri Tử nói : - Đúng vậy, lão phu và Trúc Lâm khách là bạn tâm giao. Đinh Hạo nóng lòng sốt ruột nói : - Lão có thể phụng cáo tung tích của ông ta.
11 Yên Vân Khách Thẩm Cang lập tức lúng túng, từng bước thụt lùi ra sau. Hai tên hán tử áo đen, vung kiếm nhảy vào vòng chiến. . . Ngọc Diện Huyền Hồ nghiêng người hướng hai tên áo đen vẫy một cái "Oa! Oa!" Hai tiếng thảm thiết, hai tên thủ hạ Yên Vân Khách chưa xuất chiêu thì ngã lăn xuống đất mà chết, còn mấy người kia bị trấn áp không dám xông vào.
12 Yên Vân Khách dùng cặp mắt hoài nghi nhìn Đinh Hạo nói : - Các hạ lấy gì làm bằng chứng? Nhân cách của võ sĩ? - Sao, nhân cách của võ sĩ? - Đúng vậy. - Bảo lão phu dùng tính mạng tài sản đánh một ván bài? Đinh Hạo lạnh lùng nói : - Câu nói của lão hoài nghi nhân cách của hậu học, đương nhiên chúng ta lần đầu tiên mới gặp nhau chưa hề quen biết, vả lại hậu học không có tiếng tăm địa vị chốn giang hồ, thật khó có người tin tưởng, tâm lý ai cung đều nghi thế, cho dù bản thân của hậu học đây cung sẽ có những tư tưởng như lão.
13 Lang Nhân Châu Phú ấp úng nói : - Bảo. . . Bảo chủ đã hiếp dâm lệnh đường. Nghe nói thế đầu óc Đinh Hạo tối sấm tí nữa ngất đi. Lời nói bà mẹ trước khi mất đi lại văng vẳng bên tai.
14 Đinh Hạo thoáng nhìn qua thần tình đối phương bỗng nghi ngờ, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh ôn hòa mà nói : - Các hạ là người thừa kế Trúc Lâm Khách chắc trả lời được vài câu hỏi của tại hạ? Ông lão xúc động nói : - Thiếu hiệp là ân nhân cứu mạng của lão phu, thì lão không thể nào nói dối được, lão phu nói trước về một số việc liên quan đến Trúc Lâm Khách thì lão phu không thể phụng cáo.
15 - À ! Thì miễn vậy. - Hung thủ năm xưa còn sót những ai? - Còn Trường Bạch Nhất Kiêu, Diêm Đồ Sứ Giả. - Diêm Đồ Sứ Giả là một trong tám hung thủ? - Đúng vậy, chẳng biết đêm qua chúng thừa nguy hạ thủ là vì chuyện đối phó lão phu hoặc chưa nhận biết lai lịch của lão, chỉ vì Vương Ốc chi chủ mà tới thì không biết được cũng có thể con ma đầu này ngẫu nhiên quá bộ mà hạ độc thủ.
16 Đôi nhãn quang của Lãnh Diện Thần Ni khiến người trông thấy phải ớn lạnh, chăm chăm nhìn Đinh Hạo hồi lâu, bằng giọng điệu lạnh như băng đá nói:- Một võ sĩ quí tài trí dũng được hoàn bị, người có dũng không sợ hãi, người có trí tuệ không mê muội.
17 Kha Nhất Nghiêu cũng biến sắc nói:- Có người đã đánh ám khí?Đinh Hạo cúi người kiểm tra xác ngựa thì chỉ thấy lỗ máu chảy tua tủa, ngoài ra không có thương tích gì cả, bỗng hắn như hiểu ra điều gì, bèn nói:- Đúng rồi, chết dưới Huyết Thủ Công, lúc Huyết Thủ Phu Nhân dùng môn công phu đó đánh lén Lãnh Diện Thần Ni thì con ngựa này đứng cạnh nên bị ngộ sát.
18 Đinh Hạo và Kha Nhất Nghiêu về đến khách điếm thì vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo đỏ đang ngồi bên cạnh giường. Đôi môi nàng nở một nụ cười lả lơi thật phóng đáng, chính là Phương Bình, đệ tử của Huyết Ảnh Phu Nhân.
19 Kha Nhất Nghiêu giật mình nói:- Tiểu đệ muốn giết người?Đinh Hạo gật đầu suît một cái ra dấu đừng nói chuyện nữa, hai người cúi đầu lẳng lặng ăn uống, độ khoảng nửa giờ sau mới nghe bàn bên cạnh la hét bảo tính tiền.
20 Linh Hư Thượng Nhân trầm giọng nói:- Hai chưởng môn nhân Hoa Sơn, Thái Cực trong chín đại môn phái đã tử nạn, còn lại bảy người. Sau đó thêm hai chưởng môn nhân Xung Sơn, Cung Lai tạ thế, nên thật ra chỉ còn lại năm đại môn phái là Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Kỳ Liên và Chung Nam.
Thể loại: Xuyên Không, Võng Du, Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Số chương: 50