61 Thọ Dao Phong kinh ngạc nói: - Hắn là thù nhà của tiểu huynh đệ?- Không sai. - Căn cứ cái gì mà nhận biết được?- Trước ngực hắn có xăm con rồng uốn khúc, tất cả trong số hung thủ chỉ có mỗi một mình hắn là đệ không biết tên tuổi thôi.
62 Dứt lời, không nghe nói gì nữa, mặc Đinh Hạo nói gì thì nói chẳng có nghe tiếng trả lời nào cả, Đinh Hạo mỉm cười nhủ thầm chẳng có lý gì ở đây cầu người mãi, chuyện này thắc mắc làm gì cho mệt, hắn nghĩ thế bèn quay người bỏ đi, chỉ bước được vài bước, tánh hiếu kỳ ấy lại sanh khởi, khó chịu vô cùng hắn đánh liều quay người trở lại.
63 Uy Linh Sứ Giả mỉm cười nói: - Toan Tú Tài, ngươi còn gì nói nữa?Đinh Hạo suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói:- Cô nương cho tại hạ nói thêm một điều nữa được chăng?Uy Linh Sứ Giả ra vẻ thông minh cười nói:- Chắc ngươi muốn xin tội cho Tường thái y chăng?Đinh Hạo gật đầu, nói:- Cô nương thông minh tột đỉnh, đoán được tâm ly của tại hạ ngay.
64 Đinh Hạo gầm lên một tiếng: - Đứng lại!Hắn lượn mình, đổi phương hướng đứng chặn lại phía trước. Mai Ánh Tuyết rét lạnh nói:- Tại sao ngươi không xuống tay đi?Đinh Hạo chăm chăm nhìn cô gái mà hắn đã coi như hồng nhan tri kỷ từng chiếm hoàn toàn trái tim của hắn não nùng ai oán, thật có cảm nghĩ đa tình tự cổ không di hận hảo mộng tự lai dị canh tĩnh.
65 Uy Linh sứ giả hấp tấp hỏi : → Tường thái y, bây giờ phải làm thế nào đây? Tường Quang Ngạn trầm tư giây lát nói : → Xin hỏi việc về Uy Linh cung chậm lại vài ngày có hề chi chăng? → Được, chẳng sao cả.
66 Đinh Hạo hất kiếm ra khỏi bao, trỏ vào người Tiểu Hương nói : → Bây giờ ngươi phải nói dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này giết ta với mục đích gì? Tiểu Hương điên cuồng rống lên : → Ta phải điên thôi, ta phải phát điên thôi, ngươi nói gì ta hoàn toàn chẳng hiểu gì cả! Đinh Hạo bị lừa đảo quá nhiều rồi, chẳng thiết lời nói và thái độ của Tiểu Hương nữa, bằng giọng điệu lạnh như tiền nói : → Mặc ngươi có điên có khùng cũng kệ! Biết điều khai ra sự thật ngay, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm mùi rùng rợn khiếp sợ.
67 Hai cô Kim Long sứ giả cùng chấp tay xá biệt. Lòng Đinh Hạo buồn man mác như vừa đánh mất một thứ gì khó tả, hình ảnh của Mai Ánh Tuyết cứ lai vãng trước mắt, không sao quên được, nàng là con gái của Kim Long bang chủ thế thì tánh tình phải tà quái nhiều vậy, một cuộc tình như thế nên chấm dứt hay là tiếp tục ư? Trên thế gian chỉ có chữ "Tình" này khó ném bỏ được, đây là vấn đề khiến hắn buồn phiền nan giải nhất.
68 Uy Linh sứ giả nghe kể hết câu chuyện thì xúc động nói : → Cảnh ngộ của chúng ta gần giống nhau, nhưng ta may mắn hơn ngươi là đã báo được thù. → Đúng vậy, cô nương may mắn hơn ta ở điểm đó.
69 Đinh Hạo ngồi bật dậy nói : → Cổ cô nương đã về ư. → Ta chạy tới một hơi. . . → Nghe Tiểu Yến nói lại, Cổ cô nương rượt theo kẻ thù? → Đúng thế, Tiểu Yến đâu? → Y vào cung xin chỉ thị xem tại hạ có được vào cung yết kiến phu nhân chăng? → Ạ! Xác chết này là nhân vậy nào vậy? → Thất Chỉ Tàn Sát Đồng Bất Lương là cao thủ thuộc hạ của Kim Long bang, Cổ cô nương có nghe nói người đó bao giờ chăng? Cổ Thu Linh nhìn xác chết kinh ngạc nói : → Chuyện như thế nào vậy? Đinh Hạo sơ lược thuật lại tình hình một phen hắn luôn luôn để ý thần tình của Cổ Thu Linh chẳng thấy có gì đáng nghi hoặc cả, có lẽ y mới chạy một đoạn đường xa chẳng sai, y trầm tĩnh thật, hỷ nộ chẳng bao giờ lộ ra bên ngoài.
70 Tiểu Yến nói : → Nghe Cao tổng quản nói, độc gai này có tên Vô Phi Mang, là độc trung chi độc, trúng phải là phun máu chết ngay, chẳng có dấu vết gì cả.
71 Thật không ngờ một trận hung hiểm lại kết thúc một cách giản dị như thế? Cổ Thu Linh nở một nụ cười tươi như hoa xuân nói : → Mời thiếu hiệp vào! Đinh Hạo mang một tâm trạng hoang mang khôn tả bước vào điện, hắn chẳng đoán được dụng ý của Uy Phu nhân thế nào, hắn chấp tay làm lễ rồi ngồi xuống ghế.
72 Cổ Thu Linh trầm tư giây lát nói : → Ta cũng không thể phán đoán được. → Chắc không những chỉ một người đến núi này đâu? → Điều này tỷ tỷ cũng chịu thua! → Tỷ tỷ có kế sách gì đối phó với họ chăng? → Ta phải về cung xin chỉ thị của phu nhân.
73 Dứt lời, hắn cúi người xuống dùng bàn tay khám trong huyệt một hồi, giây lát sau hắn nói : → Bị thương tại Dương Duy, có ba huyệt không thông, chẳng sao cả, để cháu đả thông cho lão trượng, có thể ngồi dậy được chăng? → Để lão.
74 Thình lình, một bóng người đẩy cửa bước vào thì ra là một tú sĩ trung niên. Đinh Hạo ngẩng đầu lên nhìn, gương mặt trông rất quen thuộc, nhưng không làm sao nhớ ra gặp y ở đâu, bèn trầm giọng hét : → Tại sao bằng hữu chẳng quen biết mà xông vào phòng người ta? Tú sĩ trung niên kinh ngạc nói : → Hiền đệ, ngươi không nhìn ra ta sao? → Ngươi là ai? → Xích Ảnh Nhân, có nhớ chăng, Xích Ảnh Nhân.
75 Xích Ảnh Nhân mặt mày tái mét, nặng nhọc té ngồi trên ghế, xúc động mãnh liệt nói : → Đệ. . . nói tiếp, chớ hỏi làm gì! Đinh Hạo rất hồ nghi, chẳng lẽ đại ca tình trường thất ý có liên hệ đến Hứa Xuân Nương chăng? Rất có thế như thế vì Ly Trần đảo và Cách Thế cốc ở gần bên nhau, hắn bèn nói tiếp : → Ông lão bảo tiểu đệ chuyển lời đến Hứa Xuân Nương nói rằng ông đã hồi tâm chuyển ý, bảo Hứa Xuân Nương hãy về gặp lão.
76 Thọ Dao Phong trầm tư giây lát nói : → Y ám hại tiểu huynh đệ là muốn lợi dụng ngươi làm công cụ giết người cho y, còn mục đích y ám hại lão ca ca ta thì không biết được.
77 Đinh Hạo nghe gã cất tiếng kêu cầu cứu, giật bắn người lên thế thì gã võ sĩ này là đệ tử của Kim Long bang không sai rồi, hắn đảo mắt quét sang chỉ thấy gương mặt của hai sứ giả lạnh như tiền, ánh mắt chớp nhoáng những tia sáng muốn giết người.
78 Đinh Hạo trầm tư giây lát nói : → Đệ rất mong được biết giữa phu nhân và Hắc Nho có mối liên hệ như thế nào? Cổ Thu Linh mỉm cười nói : → Đinh đệ, xin lượng thứ tỷ tỷ không thể nói ra điều này được, phu nhân nghiêm cấm không được tiết lộ vậy.
79 Đinh Hạo cười lạnh lùng nói : → Bạch Nho, ngươi không ngờ chứ? Đây gọi là oan gia ngõ hẹp, nếu ngươi muốn cầu cứu thì cứ tự nhiên! Bạch Nho cũng bằng giọng điệu lạnh lùng không kém nói : → Toan Tú Tài, ngươi chớ có ngạo nghễ quá thế, ngươi muốn gì bây giờ? Đinh Hạo lạnh lùng nói : → Bạch Nho, nợ cũ không nói làm gì, chúng ta hãy thanh toán nợ mới cái đã.
80 Đinh Hạo bèn nhủ thầm, bây giờ trời tố, bất tiện tìm kiếm, mình cứ nghỉ chân tại ngọn núi này, đợi đến sáng hẳn tính. Đinh Hạo ngồi xếp bằng trên tảng đá, vận công bế huyệt, sau đó nhắm mắt nhập định.