1 D ải đất vàng. Ngày đẹp trời. Hoàng hôn đang buông xuống. Lục Tiểu Phụng đi trong ánh chiều tà trên bãi cát vàng, sương mù buổichiều bốc lên, đất màu đỏ, đỏ như máu.
2 C ao nguyên, cát vàng, sỏi đá. Tiểu trấn Hoàng Thạch ở giữa miếng đất đầy sỏi đá, một mảnh đất trêncao nguyên. Cát vàng mịt mù trên cao nguyên, nhìn xa xa thành nhữngcuộn cuộn cát vàng.
3 V ào lúc trước và sau hoàng hôn, tiệm tạp hóa của Vương Đại Nhãn có rấtnhiều người, bởi vì nơi đây không những bán đủ các thứ các dạng đồthường dùng, còn có bán đồ ướp muối và bán rượu.
4 T ên thật của Sa Đại Hộ dĩ nhiên không phải là Đại Hộ, chẳng qua, y quảthật tính Sa, phụ thân, tổ phụ, tằng tổ, huyền tổ của y đều tính Sa, mà đềuđược gọi là Đại Hộ.
5 C ái tên Kim Thất Lượng không phải là không có lai lịch. Bởi vì đấy chẳngphải là tên của y, mà là trác hiệu. Trong giang hồ ai ai cũng có trác hiệu, tên thì có thể không ra gì, nhưngtrác hiệu nhất định phải có lai lịch.
6 X uân đến chậm, hình như ngày xuân còn đang bị mắc kẹt ở Giang Nam,không biết chừng nào mới đến được nơi đây, tuy vậy, trên dãi đất mênhmông, cũng bắt dầu có tý xuân ý.
7 G iậu bằng trúc, cửa phên, hoa mai nở rộ cả nửa sân, từ giậu trúc, giàn mainhìn qua, có thể thấy hai ba gian nhà gỗ. Trong trí tưởng tượng của Lục Tiểu Phụng thì một vị vương phi, dù có bịđày, chỗ ở cũng phải khí phái hơn nhiều so với nơi đây.
8 M ột người đi đâu, có nhiều thứ không cần phải đem theo, thậm chí ngay cảlỗ tai, lỗ mũûi, mắt miệng, cánh tay của y có thể để lại, chỉ có cặp chân củay là không mang theo không được.
9 L úc Lục Tiểu Phụng tìm ra Vương Đại Nhãn, cái vị chủ tiệm tạp hóa độisừng tổ bố này đã uống say nhừ ra, mửa một người đầy những lá, đôi giàytrên chân cũng đầy bùn, có điều y vẫn nằm ngáy phom phom trên giường,trong phòng mùi thúi có thể làm chết ngạt cả một đường phố.
10 N ếu nói "Muốn tìm cá giống, cứ đập vỡ lu nước" cũng là một câu nói, thì dù trong lu không có cá, câu nói ấy cũng còn cho là được đi. "Muốn tìm hoạ ương, cứ đập vỡ lu nước" hoàn toàn chẳng ra câu gì cả.
11 Đ êm xuân, mưa xuân, Ba Sơn. Mưa đêm vào mùa xuân cứ muốn làm người ta buồn, nhất là ở Ba Sơn, cảnh núi non tịch mịch, con đường đá dốc, rong rêu đen ngòm, bao nhiêu chuyện xưa của các vị tiền bối danh hiệp đã bị mai một dưới đám rong rêu, bao nhiêu hoa xuân chưa kịp khai, đã bị hoá thành bùn cát.
12 L úc này Tây Môn Xuy Tuyết đang ngồi trên một tảng đá xanh bằng phẳng, ở một ngọn núi cao, nhìn về phương trời xa xa. Hoàng hôn, chưa tới hoàng hôn. Xa xa mây mù bao phủ phiêu dưởng, chẳng thấy gì cả, mà cái gì cũng thấy Dưới cặp mắt của một đứa bé còn chưa ra đời, hay một người đã quá thỏa mãn về cuốc sống của mình, đây chỉ là một khoảng hư vô, một khoảng hỗn độn, cùng nhất là một bức đồ họa thế thôi, để cho một người vốn đã rất khoan khoái, tới đây để đứng yên lặng chiêm ngưỡng và hưởng thụ.
13 N gười đàn bà vừa mới lên núi, vừa cao vừa ốm, gương mặt dài dài, lông mày và cặp mắt đều xếch lên, trong cái vẻ anh khí còn có mấy phần yểu điệu, tuy nàng ta không đẹp, nhưng có mỵ lực.
14 Thiếu niên áo trắng bật cười, nếu Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết một người, người ấy chắc là chết rồi, bây giờ Tây Môn Xuy Tuyết muốn giết y, y vẫn còn cười được, không những là cười, còn cười khoan khoái nữa là khác.
15 T ây Môn Xuy Tuyết trước giờ chưa hề thổi tuyết, tuyết rơi xuống bất cứ nơi nào, y cũng không lại đó thổi, đại khái không có ai trên đời này đi thổi tuyết.
16 N ếu có người nói tài dịch dung của Tư Không Trích Tinh không phải đệ nhất thiên hạ, thì trên thế gian này, cũng chẳng có ai dám xưng rằng thuật dịch dung của mình là đệ nhất thiên hạ.
17 N gưu đại tiểu thơ về sau nói với bạn bè: - Hôm đó, tôi chính mắt trông thấy. Nàng ta nói: - Tôi thấy Tư Không Trích Tinh bước lại trước mặt bà lão, bà lão cong ngón tay, ra dấu cho y đưa đầu lại, thì thầm mấy câu vào bên tai y.
18 N ếu muốn biết trong giang hồ ai là người không biết lễ mạo, câu trả lời sẽ rất là đơn giản: Tây Môn Xuy Tuyết. Một người trước giờ không muốn mở miệng, dĩ nhiên là không biết nóinhững lời khách sáo.
19 T rong các tiêu cuộc của mười ba tỉnh nam bắc, nếu tổng tiêu đầu của TrungNguyên tiêu cuộc là Bách Lý Trường Thanh đứng ra nói rằng, tiêu cuộc củaông ta chỉ là một cái tiêu cuộc nhỏ bé, thì ông ta có ý nói là, phóng tầmmắt ra khắp thiên hạ, cũng tìm không ra một tiêu cuộc nào khác có thể gọilà lớn.
20 Đ êm đã khuya, đêm khuya không có ánh trăng. Nếu bắt đầu ăn tiệc từ lúc trời vừa tối, thì giữa đêm chính là lúc bắt đầutiệc tan, do đó, yến tiệc ở đại sảnh nhà Sa đại hộ, cũng đã đến lúc sắp tan.