1 Gã đã mười sáu tuổi. Với niên kỷ như thế, gã nghĩ, không có lý do gì để gã phải nhất nhất chấp nhận mọi cách giải thích của sư phụ gã, một lão đạo sĩ lỗ mũi trâu luôn nói dối không biết ngượng mồm.
2 Đường vào trấn thành càng lúc càng có nhiều người qua lại tấp nập. Và như gã tinh mắt nhìn thấy thì có nhiều người sắp đi đến đối đầu với gã, bỗng họ dịch bộ bước tránh sang một bên.
3 Đặt gã xuống, lão thất cái lầu bầu:- Cũng tại ngươi, chúng mới phát hiện tung tích lão hoá tử ta. Nam nhi gì thứ người chưa chi đã hoảng sợ như ngươi?Gã trợn mắt:- Hóa ra lão trượng cũng là nhân vật võ lâm ? Sao họ gọi lão trượng là Thần Cái ?Lão thất cái trừng mắt:- Ngươi hỏi chi điều này?Gã sượng mặt:- Lão trượng không biết đấy thôi.
4 Gã ngờ ngợ nhìn quang cảnh xung quanh. Nơi gã vừa tỉnh dậy quả nhiên chính là một sơn động vừa âm ướt vừa hôi hám. Cách gã không xa, với những hiểu biết của gã, bang chủ Kim Tài Tiền Trang Hứa Vạn Thanh như đang ngồi tọa công, vì đó là cách ngồi gã từng thấy sư phụ gã ngồi.
5 Vừa tỉnh lại phát hiện ngay bên cạnh có tiếng thở dài ai oán, Tư Không Bạch bật lên tiếng rên:- Ở một nơi tăm tối như thế này, nghe tiếng thở dài của cô nương khiến vãn sinh hiểu, hình như chúng ta đang ở nơi giam giữ của bọn Phong Hỏa Môn ?Tiếng thở dài kia vụt đổi thành tiếng kêu kinh ngạc:- Thiếu hiệp đã tỉnh rồi sao? Vậy mà ta tưởng thiếu hiệp khó lòng qua khỏi sau khi bị bọn chúng quật cho một kình Phong Hỏa Chưởng?Tư Không Bạch định ngồi dậy thì nghe giọng nói của nữ nhân nọ vang lên tiếp nối, với vẻ khẩn trương:- Thiếu hiệp chớ nên cử động, Phong Hỏa Chưởng tuy chưa lấy mạng thiếu hiệp, nhưng dẫu sao vẫn làm cho da thịt ở ngực thiếu hiệp bị bỏng.
6 Những suy nghĩ ngổn ngang, những oán hận ngập tràn càng lúc càng xâm chiếm tâm trí Tư Không Bạch. Có ai ngờ một người hoàn toàn không biết gì như Tư Không Bạch lại do nhiều ngẫu nhiên đã bị cuốn vào vũng xoáy của những thế lực đầy tham vọng.
7 Cứ như thế, có lẽ phải mất mười ngày hoặc hơn, mỗi ngày được một bữa ăn mà Tư Không Bạch không thể nhớ rõ bản thân đã ăn bao nhiêu bữa, cuối cùng Tư Không Bạch mới đọc hết những gì cần đọc.
8 Ngay khi nghe Hỏa nhị khẽ rên lên:- Là Phong Tam sư muội ?Tư Không Bạch lập tức ứng tiếng:- Chuyện này nếu bị lộ ra, không phải do ta đâu nha. Hỏa bát bật rít:- Nhị sư huynh ! Chúng ta chỉ còn duy nhất một cách mà thôi.
9 Hứa Vân Anh vẫn thản nhiên, tiếp tục khom người chui vào:- Ngươi không ngờ phải không ? Cũng may là ta chưa quá cao niên, đến hai mắt phải mờ nên kịp nhận ra chỉ có một hòn đá, một mỏm đá rơi xuống vực cùng với một phần y phục của ngươi.
10 Như kẻ đang bị uy bức bỗng được giải thoát bất ngờ, Hứa Vân Anh vừa sụp người xuống vừa khóc òa lên:- Thái sư tổ !Cũng rúng động không kém, môn chủ Phong Hỏa Môn cũng phục người xuống:- Thái sư phụ ! đệ tử.
11 Mở mắt ra, Tư Không Bạch phát hiện bản thân đang ngồi theo thế tọa công. Đồng thời, từ phía sau, xuất phát từ huyệt Linh Đài, như đang có người truyền vào nội thể Tư Không Bạch một luồng nhiệt khí hừng hực nóng.
12 Nơi Bạch Y Giáo dùng để giam người không chỉ có bốn bức tường đá câm lặng vây kín tứ bề như ở Phong Hỏa Môn. Trái lại có rất nhiều người cùng bị giam giữ chung đụng với nhau trong một phạm vi khá rộng Ngay khi bị ném vào, ngoài tiếng cười khẩy do Thẩm Nguyên cố tình phát ra, bên tai Tư Không Bạch còn nghe đủ những âm thanh the thé.
13 Tư Không Bạch vừa nằm yên bất động, vị Dương phu nhân tính rất đúng, từ phía ngoài chỗ giam giữ bỗng vang lên câu hỏi:- Đã xảy ra chuyện gì? Bọn ngươi lại xâu xé lẫn nhau, hãm hại người mới đến ư ?Không ai lên tiếng đáp lại, nhưng như Tư Không Bạch đoán, bọn vừa hỏi có lẽ đã quá quen với cảnh này nên hầu như không cần nghe lời đáp.
14 Cầm thanh Lôi Công Trủy trên tay, trong dáng dấp một công tử hào hoa nhưng sắc diện của Tư Không Bạch vẫn luôn là sự nôn nóng Đi đi, lại lại Tư Không Bạch nửa muốn trèo luôn lên ngọn núi Phụng Hoàng, nửa cứ nấn ná trong thái độ lưỡng lự bất quyết Nhìn bầu trời càng lúc càng trong vắt báo hiệu rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời, Tư Không Bạch bỗng chép miệng lẩm bẩn:- Đã mười ngày chờ đợi, hai lão vẫn biệt vô âm tín.
15 Khi đã biết chắc chắn tất cả đều rơi vào cạm bẫy, giữa bóng tối dày đặc, Tư Không Bạch lên tiếng:- Chư vị vẫn bình yên? Có ai mang theo hỏa tập không? Hãy bật lên nào.
16 Tỉnh hồn sớm nhất, Tả Danh cười vang:- Tư Không Bạch ! Nếu ngươi cho rằng những vị cô nương xinh đẹp này là những mối nguy hiểm chực chờ, một lần nữa ta minh định ngươi là kẻ chỉ lo lắng những chuyện quá thừa.
17 Tỉnh lại, thoạt tiên Tư Không Bạch phải kêu kinh hoàng:- Sao ta ở đây? Lại là lão cố tình giam ta?Dưới ánh hỏa quang mờ ảo phát ra từ một ngọn bạch lạp, một dáng người lờ mờ xuất hiện khiến chàng yên tâm.
18 Dư Hoàng càng lúc càng kinh hãi. Với đối phương chỉ có hai người nhưng đệ tử Cái Bang gần ba mươi người cơ hồ đã đến lúc vong mạng Bật quát phẫn nộ, gậy Đả Cẩu trên tay Dư Hoàng cũng loang loáng cuộn vào một bóng trắng:- Giữa chúng ta vô oán vô thù, cớ sao Bạch Y Giáo bỗng dưng tìm đến sát hại người bổn bang? xem chiêu !Vù.
19 Nhận ra phương hướng Dương Liễu Liễu đang nhắm đến, Tư Không Bạch chép miệng, cố ý nói cho nàng ta nghe:- Rốt cuộc cô nương muốn gì ở tại hạ ? Cô nương đừng ngộ nhận, nghĩ tại hạ biết rõ nơi ẩn giấu di học của Tuyết Nguyệt Nhị Hùng Dương Liễu Liễu vẫn mải miết đưa Tư Không Bạch đi và hướng chạy đến của nàng quả nhiên là một cốc núi bí ẩn, như Tư Không Bạch đã nghe Dư Hoàng điểm chỉ.
20 Đang đưa Tư Không Bạch đi, Thần Cái bỗng dừng lại, trầm giọng gọi Dư Hoàng:- Theo ngươi nói, ngươi đã tung tin giả để dẫn dụ thất đại môn phái đi về phía khác, đó là phía nào?Tư Không Bạch buộc miệng:- Lão tiền bối vừa phát hiện điều gì khả nghi sao?Dư Hoàng đảo mắt nhìn quanh:- Tuy tiểu nhân có dẫn dụ họ chạy về phía này nhưng có lý nào họ chạy xa mãi đến đây?Thần Cái nhíu mày:- Ở phía trước có tiếng huyên náo, chắc chắn họ đã phát hiện ra điều gì đó nên kéo đến đây.