1 Ở phía tây Trấn Thanh Đô *có một phiệt trấn gọi là Ấn Nam đóng ở núi Phu Pha Phong đã hơn trăm năm nay, thế lực rất lớn ít nhất cũng đến nữa vạn người.
2 Ánh hoàng hôn đã lên cao, những tia sáng chiếu xuyên qua khe lá vẫn còn ẩm ướt trải dài trên mặt đất, tạo tác vô số đốm sáng lờ mờ dưới chân thành hình hài kỳ quái.
3 Lại nói đến Lê Hiểu Bình cùng đám huynh đệ chạy rượt phía sau, mãi một lúc lâu khi Phạm Nhất Lĩnh rời nơi phục binh của đám Chiêm binh thì mới đến nơi.
4 Phạm Nhất Lĩnh về đến bản doanh đã thấy một toán cung thủ ăn mặc như vừa rồi bắn tên vào thành. Phía sau trung quân y thấy ba người ngồi ngựa vàng, mặc y phục toàn một màu trắng, đầu quấn khăn, đai lưng giắt chủy thủ, vai khoác trường bào mỏng, quần có phủ váy, người đứng giữa ắt hẳn là thủ lĩnh.
5 Thì ra một toán quân Chiêm phục dưới núi, không biết vì sao quân triều đình như từ trên trời rơi xuống đánh úp, trở tay không kịp, phải bỏ khí giới chạy lên núi Phu Pha Phong.
6 Nghe Cao Bát nói một mạch, Lê Hiểu Bình chỉ gật đầu, trong lòng phân vân khó hiểu đương nhiên là có chút mếch lòng kiểu nói chuyện thờ ơ đến an nguy của phiệt trấn mình thì thất vọng lắm, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của y dưới chân núi bất quá không thấy phiền lòng mà thôi liền nói.
7 Phạm Nhất Lĩnh đi ra khỏi đại sảnh nhìn quanh một lượt, rồi đi qua mấy hành lang nối các gian tiền sảnh, qua một khu đất trống để đến gian đại thự xây biệt lập cách xa đại sảnh chính.
8 Cao Bát cao hứng cười tươi cạn rượu thì trước mắt y một ánh hào quang xanh lè phóng đến, chỉ kịp ném chum rượu ra cản lại còn người thì tung ra sau né tránh.
9 “Trần đệ đã có tiểu thư họ Mai lý nào lại muốn thất kính với tiểu nữ…tặc…tặc…” Y không nhớ lời tự xưng của cô gái vừa rồi, cái gì là xú tử, tử xú gì đó không biết gọi làm sao, chỉ nói bừa dáng dấp có phần sợ mạo phạm đến cô gái, với giọng ấp úng làm mọi người thấy rất lạ không khỏi nhăn mặt, đúng là không sao nhịn cười nổi.
10 Lê Hiểu Bình theo sau Phạm Nhất Lĩnh đi mãi vào sâu trong mật đạo. Gã để ý thấy hai bên tường được xây bằng đá, trên trần nước rỉ nhỏ giọt xuống bậc tam cấp tạo thành những dòng chảy nhỏ dưới chân rất trơn trượt.
11 Từ lúc Cao Bát quay lại bản doanh thì hay người của phiệt trấn cùng quan quân triều đình đã rút hết cả vào rừng cấm rồi. Lại vô tình gặp phải Ma Lang Nhan, miễn cưỡng đánh nhau với lão vài mươi hiệp thì trúng độc chưởng ám toán, đành phải rút vào rừng trị thương.
12 Đi một đoạn xa, Cao Bát cho đám Chiêm binh quay về, rồi huýt dài một tiếng sáo thì từ trong rừng xuất hiện hơn chục đại hán trong phiệt trấn Ẩn Nam rời chỗ ẩn nấp đi ra.
13 Lại nhắc đến Lê Hiểu Bình. Gã bị thương ở chân chỉ biết ngồi im bất lực mặc đám Chiêm binh đem bắt trói lại, miệng lầm rầm kêu khổ thì Chế Vân cùng với mấy tên đại hán Âm Môn kéo đến.
14 Lê Hiểu Bình thấy trước mặt tối mù, rồi một cơn đau nhói lên thật khủng khiếp đập lên người, thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy gã chỉ thấy xung quanh đầy xác chết, một tử thi thịt xương đều gãy nát đè lên người.
15 Lê Hiểu Bình đi trước, tay cầm đuốc, tay cầm đao phát lối đi không nói gì nữa. Suốt đêm cả hai đi được hơn hai dặm, trời mỗi lúc một tối mù mịt gã đoán chừng cũng khoảng canh hai canh ba.
16 Tia sáng bình minh yếu ớt chiếu qua cửa hang cùng tiếng líu lo của chim chóc, thú rừng đã thức giấc từ lúc nào rúc từng tiếng chốc chốc trong không gian vang đến.
17 “Vậy đây chẳng phải là yếu quyết của cuốn bí kiếp Phong Hợp Ngũ Đỉnh sao!?” Chế Vân lại nói tiếp “Ta thấy nó có chỗ bất cập luyện qua đã thấy không ổn.
18 Lại nói đến phiệt trấn Ẩn Nam mấy ngày trước. Một trong những phiệt trấn đứng đầu Đại Việt, được các nước lân bang gọi là Tam Phiệt Nhất Đẳng, danh tiếng lẫy lừng mà chỉ trong một sớm một chiều đã tan hoang sơ xác, hơn phần ba quần chúng phiệt trấn bị tiêu diệt, số còn lại phải ẩn nấp trong rừng cấm.
19 Qua dấu vết trên nền am, Trần Hưng Lễ tin chắc mấy phần người nấp phía sau tượng phật không có chút võ công nào. Hắn lại nói thêm một lần nữa thì phía sau mới có tiếng người cựa quậy bước ra.
20 Số là tên lính theo lệnh của Trần Hưng Lễ hộ tống Huỳnh Thị Nga về nhà. Sau quay về thấy đám người lạ, lại có một toán canh phòng rất nghiêm ngặt nghĩ chắc bên trong có nguyên cớ, sợ chủ nhân gặp chuyện không may vội chạy về doanh trại cấp tốc mang quân đến.