1 Lúc thiên hạ còn đại loạn, giang hồ đầy sóng gió. Bấy giờ cao thủ đông như mây ai ai cũng mang trong mình những tuyệt học tối cao và thay nhau xưng hùng hiệu lệnh quần chúng trong giang hồ võ lâm.
2 Vô Ưu Cốc bốn mặt đều là núi vậy quanh cùng với đó là rừng cây xanh miết, phạm vi rất rộng xem chừng có rất ít người đi qua nơi này.
Phía khe núi hiểm ở hai bên vách đá chiều cao ngút ngàn như muốn biến vào mây mù, trong cốc hẹp tối ôm cây cối rêu rạo mọc um tùm chằng chịt thật khó có thể thấy đường đi.
3 Mặt trời đã rất nóng rồi, ngọn lửa ác độc chiếu lên những cây cao khô khốc, mặt đất bay lên từng làn khí nóng, phía ngoài đường khiến người đi khổ cực khó nói nên lời, mồ hôi chảy đầy mặt chỉ mong tìm nhanh một chỗ bóng mát để nghỉ tránh cái nắng gay gắt như muốn thiêu sống.
4 -Này, ổn chứ.
Không hồi đáp? Không hồi đáp có nghĩa là mặc nhận. Mặc nhận thì tức là vẫn ổn, vậy là được. Hắn hỏi cho nó đủ quy trình chứ không nhiệt tình quá lại không hay nhưng mà cũng thật là điên mà.
5 Dịch Phong tay cầm quả xiên thịt thỏ cắn ngập một miếng vừa ăn đôi liếc khẽ kín đáo nhìn Hoa Ngọc Khanh thầm đánh giá nàng, đôi mắt hắn đồng tử đen bất chợt co rút lập lòe sáng màu lam.
6 Mặt trời đã ló sau những ngọn núi báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu, Dịch Phong từ từ mở mắt vươn vai giãn gân cốt, quay sang thì Hoa Ngọc Khanh vẫn xếp bằng tịnh tâm, tránh quấy rầy nàng, hắn sẽ đi kiếm chút đồ ăn.
7 Quay lại chỗ nghỉ chân nhưng Hoa Ngọc Khanh đã không có ở đó, hắn nhìn xung quanh thầm nghĩ chắc nàng đã đi về Bắc Thần Cung nhưng mà đi lại không nói gì với hắn, thật sự là nàng có muốn hắn chịu trách nhiệm không đây.
8 Sau hồi lâm trận cả hai đều mang trên mặt thỏa mãn say giấc nồng, đến tầm trưa Hoa Ngọc Khanh tỉnh đầu tiên, nàng cảm thấy trong người có một cỗ nội lực rất sung mãn chạy toàn kinh mạch, nàng có linh ứng rằng công lực bây giờ tăng lên rất nhiều, câu hỏi nàng đặt ra có phải là do vữa nãy làm "chuyện đó" với Dịch Phong không?
-Kỳ lạ, Tịch Liên Thần Công đã lên đến tầng 8, ta ngỡ rằng phải mất thêm 5 năm nữa chứ? Không nghĩ là làm chuyện ấy với tên kia là có thu hoạch bất ngờ.
9 Toàn thân bị dư chấn của đao chiêu Dịch Phong đánh ra, Đông Kinh cơ hồ cảm giác được mình đã đặt một chân vào cửa tử đấy là Dịch Phong còn kìm lại sức không thì hắn cũng chẳng còn mạng nữa.
10 Hai người cứ vậy mà nắm tay nhau xen lẫn đoàn người đi tấp nập, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười của Hoa Ngọc Khanh, xem ra hai người rất vui vẻ.
Đi cùng với mỹ nhân đương nhiên sẽ thành tiêu điểm chú ý của mọi người, đánh tiếc hâm mộ thì ít mà ghen tị thì nhiều, Dịch Phong khóe miệng dương lên đắc ý "Ai bảo lão bà ta mê người quá mà".
11 Làng Thạch Trấn Sơn một mớ hỗn đỗn la liệt những đống đổ nát, không bóng người, không gì cả, phía xa xa một căn nhà thấp thoáng ngọn lửa cháy bập bùng trước cơn gió lạnh về đêm, một nam nhân tuổi chừng trên hai mươi ngồi xoay tròn xiên thịt.
12 Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vẫn chưa mọc hẳn chỉ lờ mờ nấp sau dãy núi lớn che khuất. Dịch Phong vươn vai giãn gân cốt, lý do hắn dậy sớm như vậy là vì buổi sáng sớm là thời điểm dương kinh đầy nhất rất thuận lợi cho người tu luyện công pháp thuần dương.
13 Lôi hai thi thể đã chết cứng vào chỗ khuất người đi lại, Dịch Phong lấy trong ngực áo một gói giấy nhỏ, ở bên trong là một nhúm bột phấn màu trắng, hắn lấy ra một nhúm rồi rắc lên xác Ngân Ưng và Hắc Oa lập tức hai cái xác sủi bọt trắng hóa thành hai vũng máu thấm ướt nền đất.
14 Dịch Phong vốn không ưu Y Vân, cái tên này quá là hãm với hắn, chỉ cần nhìn thôi là muốn tương vào mặt chục phát cho bõ ghét. Nhưng mà Nhan Bắc Thu lại thấy hai người nên đành miễn cưỡng cười đáp lại không những thế nàng ta lại còn hí hửng lôi kéo hai người cùng ngồi đám người đó.
15 Thiên Sinh Long ngầm tức giận, đáng tiếc hiện tại ở cùng Cung Như Mộng, hắn không muốn biểu lộ ra bộ mặt hung ác độc địa của mình phá đi hình tượng nho nhã, hắn lại nói.
16 Mọi người trong quán như hít khí lạnh cách làm của Dịch Phong, bọn họ lại có chút không dám tùy tiện đồng ý. Biết rõ sau lưng Thiên Sinh Long có sư phụ cao thủ nổi danh như một bức tường lớn chống đỡ cho hắn, vậy mà đi gây với gã, vậy không phải tự mình tìm khổ là gì, quả là không hiểu hắn nghĩ thế nào nữa?
Cái danh tự "Dịch Phong" lập tức bắt đầu lan truyền khắp nơi bởi hắn là người đầu tiên dám đả thương Thiên Sinh Long.
17 Lão nhân nói đến hồi kết rồi thờ dài nhẹ nhè mang chút ưu phiền, có lẽ ông là người được tận mắt thấy.
-Đó là những gì ta nhớ được.
-Câu chuyện này thật ly kỳ nhưng sao không ai nhắc đến Tà Vương Thần Quân trong lịch sử? Có phải mọi người muốn quên đi, phải không tiền bối?
Lão nhân nhấp chén trà gật đầu rồi nói
-Có lẽ vậy, chuyện năm đó quá nhiều máu đổ xuống, mọi người ai cũng sợ hãi hắn nhưng ta khi thấy ánh mắt hắn lại chứa tột cùng của đau khổ, tuyệt vọng.
18 Bên ngoài, trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn ào ào, Hoa Ngọc Khanh mở to mắt rúc người trong lồng ngực ấm áp của Dịch Phong. Nàng thầm thở dài một tiếng. Nhanh thôi, nàng sẽ phải nói lời tạm biệt với chủ nhân của vòng tay này, nhưng đến bao giờ mới có thể gặp lại đây? Trong lòng nàng không biết vì sao chợt dấy lên cảm giác sợ hãi.
19 Dịch Phong ngạc nhiên, thế quái nào thê tử sắp cưới lại đi cùng với nam nhân khác mà người này vẫn không có sự can thiệp hay làm gì khác, chỉ có theo dõi thế hóa ra thành kẻ điên sao.
20 Buông ra, đồ khốn.
Lâm Vũ cả người không thể cử động bị Tam Trọng tận sức thưởng thức cái cơ thể nóng bỏng này. Lòng nàng hối hận vô cùng, miệng vẫn không ngừng khóc lóc mắng chửi, trong lòng cực kỳ hận tên Tam Trọng kia.