1 Gió núi gào thét, sương mây mịt mù, Hoa Sơn Thương Long Lĩnh ngút ngàn, dài những ba dặm, hai bên là vực thẳng sâu hàng vạn trượng, nhìn từ xa hệt như một lưỡi dao sáng nghiêng nghiêng cắm trên trời xanh, xuyên thủng mây trắng.
2 Quách Ngọc Hà vì một lòng muốn lấy mảnh giấy kia, trong lúc vội vàng đã quên mất sự đề phòng nên mới bị Diệp Mạn Thanh khống chế, trong lòng vừa lo vừa tức giận và không phục, như có vật gì đó nghẹn nơi cổ họng, môi mấy máy song không thốt được nên lời.
3 Nam Cung Bình thoáng đỏ mặt, cúi mặt nghiêm chỉnh nói:- Không sai, tại hạ đang nghĩ về tuổi tác của cô nương. Mỹ nhân thở dài ảo não:- Tuổi tác tôi đừng đoán thì hơn.
4 Cũng ngay trong lúc ấy Long Phi cùng các sư đệ muội đang ở hướng bắc Hoa Sơn, đường núi gập ghềnh, cây cối rậm rạp khiến bước chân y tuy nhanh nhưng rất khó khăn.
5 Long Phi đưa mắt nhìn, bước chân lập tức chững lại chỉ nghe Quách Ngọc Hà đứng cạnh nói thật khẽ:- Sư phụ lão nhân gia e đã. . . Chưa dứt lời bỗng Long Phi hét lớn:- Sư phụ.
6 Chàng ta nói đến đây bỗng nhoẻn cười, nói tiếp:- Về sau tại hạ mới biết, khi tại hạ say khướt đã tự khoe kiếm pháp vô địch, ngay cả. . . Bất Tử Thần Long cũng chẳng phải địch thủ, lại nói kiếm pháp Thiên Sơn cao siêu như thế nào, kiếm pháp Trung Nguyên tầm thường không đáng kể.
7 Hãy nói về Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết bốn mắt nhìn nhau một hồi thật lâu vẫn không chuyển động. Giữa hai người không ai biết người nào là kẻ mạnh.
8 Công tử của Nam Cung thế gia đã đến thành Lâm Đồng !Nguồn tin ấy như cơn gió lốc làm chấn động cả thành Lâm Đồng, có kẻ ngưỡng mộ thân thế của chàng, cũng có kẻ ganh tị, có kẻ ngưỡng mộ danh tiếng của chàng, cũng có kẻ ganh ghét.
9 Trang viện tùng bách sum suê của "Tây Bắc Thần Long" Vi Thất thái gia nằm cách tháp Đại Nhạn chừng nửa dặm đường, qua khỏi tòa trang viện ấy, đi chừng nửa dặm nữa thì đến một con đường lát đá thông thẳng tới cửa thành phía đông.
10 Ngoài cổ thành, đêm thật yên ắng, tuy thỉnh thoảng có một vài tiếng la hét từ trong thành theo gió bay ra, song vẫn không phá tan được sự yên tĩnh vô biên này.
11 Trăng lặn sao mờ, phương đông sáng rực, Nam Cung Bình hít sâu một làn không khí mát lạnh và ẩm ướt, hiên ngang sải bước tiến vào thanh Tây An. Chợ sớm mới nhóm, những khách đi đường trông thấy Nam Cung Bình xăm xăm bước tới, đều bất giác tránh sang bên nhường một lối đi, bởi mọi người chỉ cảm thấy chàng thiếu niên này thần thái đầy chính khí khiếp người, khiến họ thậm chí không dám ngắm nhìn.
12 Bóng tối mịt mùng, sự tinh lặng vô biên. . . Nam Cung Bình mơ màng hồi tỉnh, mở mắt ra, không hề nghe có một chút tiếng động cũng chẳng trông thấy bất kỳ vật gì, chàng buông tiếng thở dài não nuột, thầm nhủ:- Chả lẽ đây chính là chết ư ?Tử vong, không khủng khiếp như chàng tưởng tượng, song lại hiu quạnh hơn nhiều, chàng đưa tay dụi mắt, song không trông thấy bàn tay của mình, chỉ có dư âm của tiếng thở dài như vẫn còn lởn vởn đâu đây.
13 Bóng tối, quả đã che dấu rất nhiều tội ác và bí mật của loài người, khiến cho thế gian xem ra tươi đẹp và lương thiện hơn, lúc này dưới mắt Nam Cung Bình, thế gian chính là như vậy.
14 Mọi sự trên đời quả là ly kỳ, kẻ giàu đa số keo kiệt, người khôn ngoan thường hay ngây dại, hồng nhan đa phần bạc mệnh, anh hùng ắt hẳn đa tình, kẻ lắm bệnh rất dễ lành, người ít bệnh hễ bệnh là bệnh liệt giường, người có nội lực tinh thâm khi đã bệnh ắt không thể nhẹ, tạo hóa quả là trớ trêu.
15 Sương trắng mỗi lúc càng thêm dày đặc, đám đông đổ xô giải tán, Tư Mã Trung Thiên nắm chặt song quyền mặt đầy tức giận, cả đời ông dọc ngang trên chốn giang hồ, không ngờ giờ đây lại để cho một tên vô danh tiểu tốt thoát khỏi tay, ông vừa bực tức vừa kinh dị ngoảnh lại nhìn, Kim Tiên Nô đang đứng sau lưng ngây ngẩn nhìn ông, chú chó Kim Tiên hung mãnh cũng ngoan ngoãn nằm mọp dưới chân ông.
16 Tiếng thét của Cô Đồng đạo nhân và tiếng kêu của Diệp Mạn Thanh cơ hồ vang lên cùng một lúc, Mai Ngâm Tuyết giật mình kinh hãi, theo phản xạ đẩy tay tới trước, Cô Đồng đạo nhân liền hự lên một tiếng, nhào tới mấy bước, rồi chúi ngã xuống đất.
17 Đêm càng về khuya !Nam Cung Bình phóng đi như bay dưới cơn mưa, sau mười mấy lượt tung mình, những mái nhà nguy nga đã hiện ra trong tầm mắt chàng. Nam Cung Bình phấn chấn tinh thần, nhưng lòng càng thêm nôn nóng, tất cả mọi nghi vấn không thể lý giải, chốc lát nữa đây sẽ được giải đáp, dây thần kinh chàng căng thẳng đến tột độ.
18 Mưa gió tơi bời, mọi người đều nghe lòng trĩu nặng dị thường. Nam Cung Thường Thứ chầm chậm đặt tử thi của Điểm Thương Yến xuống. Nam Cung phu nhân lấy ra một chiếc khăn lụa băng bó vết thương nơi bắp tay cho Nam Cung Bình, khẽ nói:- Bình nhi hãy quơ tay thử xem có thương đến gân cốt không ?Nam Cung Bình vung vẫy tay, cảm thấy máu nóng trong lòng như tụ lại một chỗ, nghẹn ngào nói:- Không.
19 Tiếng xe lọc cọc, tiếng ngựa hí liên hồi, hai mươi bảy chiếc rương chia ra chất trên hai cỗ xe ngựa, từ Phù Lương thẳng tiến về hướng đông. Lỗ Thiên Tiên và Phong Mạn Thiên cùng ngồi trên một cỗ xe, suốt dọc đường uống rượu liên miên, gia đình họ Nam Cung ba người ngồi cùng một cỗ xe khác, ai nấy đều buồn xo im lặng.
20 Đêm đến, Phong Mạn Thiên cho bày một bàn ăn rất là thịnh soạn, vui vẻ ăn uống, cười nói huyên thuyên toàn những chuyện trời trăng mây nước và những điều đắc ý trong đời, lời lẽ của lão rất lôi cuốn, khiến người nghe quên cả mệt nhọc, quên cả hỏi bao giờ thì khởi hành và đi đâu, chính lão cũng tuyệt đối không đề cập đến vấn đề chia tay.