1 “Tiểu thư, người nói xem Ngôn Khách Cư đó có phải cố tình làm khó chúng ta không?” Chỉ thấy một tiểu cô nương tầm mười hai tuổi, hai búi tóc nhỏ trên đầu có gắn chuông lục lạc nhỏ, đi đường thỉnh thoảng lại phát ra tiếng chuông vui tai.
2 Vị đại thẩm này đang buôn chuyện lại nghe có người hỏi liền bừng bừng khí thế kể: “Cô nương chắc cũng mới đến nên không biết…”
Hóa ra Tả Tả đang khóc kia ấy là vợ của Kha Tử.
3 Hàn Niệm cứ như vậy kéo nam tử kia đi đến một khách điếm, vào trong liền thấy Tiểu Tinh đang ngồi đợi.
Vừa thấy nàng tới, liền vẫy vẫy tay gọi: “Tiểu thư, tiểu thư, ở đây… người làm muội đợi lâu muốn chết.
4 “Tả Tả cô nương, đây là của ta. ”
Quác… quác… quác… ta là quạ đen Hàn Niệm gọi tới.
…
Một mảnh im lặng.
“Khụ… à không đây là đệ đệ của ta…” Nàng xua xua tay, sửa lại.
5 Ba người một lừa chậm rãi thong thả ra khỏi thành, đi thẳng một đường về phía trước. Không ai khác chính là Hàn Niệm, Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh và lừa hoa.
6 Hắn nghe nàng nói, giật mình, nói không nên lời. Cũng mệt cho nàng ấy còn nghĩ ra được chuyện này.
Hàn Niệm thấy hắn không trả lời, liền nghĩ hẳn là bị nàng nói trúng rồi.
7 Bình yên đi được một đoạn đường không cãi vã.
Bỗng một cơn gió mát thổi đến. Bụi mù cũng kéo lớp lớp đến theo. Bụi gió che khuất hết tầm nhìn, Ba người liền cảnh giác đứng sát vào nhau.
8 “Niệm Hàn, áp chót bảng giang hồ Thập Tru?”
“Phải. ”
_________
Bảng xếp hạng tuấn nam, mỹ nữ, anh hùng kiệt xuất, vốn không thiếu. Hầu như đều là người tốt việc tốt, chính nghĩa lẫm liệt.
9
Nghe hắn hỏi, nàng lại nhớ đến ngày đó. Nàng chuẩn bị bước ra giang hồ, để chuẩn bị bùa hộ mạng, nàng liền nghĩ đến chẳng phải làm người ác, người khác liền sợ ngươi sao.
10
Vốn sẽ đi thẳng đến Mộc Tô. Nhưng lại đúng lúc có núi lở chặn đường, bọn họ đành phải đi đường vòng. Con đường vòng này cũng không xa mấy, chỉ cần vòng qua Thủy Túy là tới, xem như sẵn dịp đi dạo vậy.
11 fNgay lúc Hàn Niệm thoáng giật mình, tên hắc y nhân liền xuất chưởng, nàng xoay người tránh đi, hắn liền nhân cơ hội tung cửa sổ chạy đi.
Nàng nhìn cửa sổ, xoay người mở cửa cho Tiểu Tinh.
12 Tửu lầu, khách điếm vốn là nơi hỗn tạp. Mà xưa nay nơi càng hỗn tạp tin tức lại càng thông thuận. Cả ba cùng nhau vừa xuống lầu đã nghe được tiếng bàn tán xì xào.
13 Sợ hay không sợ, đó là chuyện của Tĩnh Khanh. Đi mới là quyết định của Hàn Niệm.
Bọn họ ra khỏi thành đi về phía tây không xa đã trông thấy một cửa trại sừng sững, bảng tên ba chữ to “Hoàng Kim Trại”.
14 “Ai?” Tiểu Tinh đứng chắn trước người Hàn Niệm cảnh giác, cao giọng nói.
Nàng khẽ vỗ vỗ vai Tiểu Tinh, nhẹ gật đầu, Tiểu Tinh hiểu ý liền lui ra sau.
15 Nơi cổ tay Hàn Niệm bị tên kia nắm, mọi người đều thấy rõ gân mạch nàng thoáng đen. Một mảnh trầm mặc lan tỏa.
Tiểu Tinh run giọng, xoay nàng trái phải xem xét: “Tiểu thư.
16 Hắn nghi hoặc nhìn nàng, muốn tìm tòi rõ hơn ý của nàng. Nhưng nhìn đến Tĩnh Khanh bừng bừng sát khí kia, đành thôi.
Tĩnh Khanh khẽ nhìn bàn tay đang nắm nhau của mình và Hàn Niệm, hắn có thể cảm nhận được tay nàng lạnh đi, không khỏi nắm chặt hơn.
17 "Lại nói đến Hoàng Kim Trại, quả thật có hai hung thủ. . . " Lam Tuân nói đoạn lại ngừng. Mọi người im lặng, đều tỏ ý mời ngươi nói.
Hắn uống một ngụm trà, hắng giọng mấy tiếng, sau đó nói tiếp: "Thứ nhất, theo hiện trạng xác chết có thể chia làm hai mốc thời gian.
18 “Lam Tuân, sao hương đuổi muỗi của nhà ngươi mùi hắc quá vậy?” Hàn Niệm phẩy phẩy mùi hương nồng hắc.
“Hương đuổi muỗi ở đây đều có mùi như vậy. Ngươi đòi thơm ta biết kiếm đâu ra.
19 “Được rồi, một lát chúng ta chia ra hành động như kế hoạch đã nói. ” Hàn Niệm hạ thấp giọng nói. Chỉ thấy bốn bóng dáng ẩn hiện trong bóng đêm, sau lưng một khách điếm nào đó.
20 Ta là đoạn trích nhỏ tác giả gọi đến.
…
“Tiểu Tinh, em ra ngoài mua ba bộ hắc y đi, khăn che mặt nữa. ” Hàn Niệm ngồi uống trà nói, lại nghĩ nghĩ, khẽ nói: “Thôi, bốn bộ đi, hắn bị lộ lại liên lụy đến chúng ta.