1 Sương mù lảng bảng một lớp trên mặt sông Trường Giang, ánh nắng chiếu xuyên qua làn sương sáng màu bàng bạc. Thấy đám trẻ nít kia chạy tới, Trần Bì đang hứng gió lạnh bên bờ sông bỗng thấy có chút rã rời, hắn chỉnh lại cây gậy tre bương trong tay, rụt cổ vào trong lớp áo vải gai, tựa người vào gốc cây, định đánh tiếp một giấc ban nãy.
2 Ven bờ Sa hồ ngoài ngoại thành có một ngôi miếu Mã Hỏa, là đạo trường của Nhất Quán Đạo, thuộc Quy Căn Giáo. Những năm gần đây, chiến tranh loạn lạc, ở đâu cũng thấy Nhất Quán Đạo, bên ngoài miếu toàn thấy ăn mày.
3 Truyền thuyết về Hỉ Thất nổi như cồn trong Lão Cửu Môn, nếu đi Hán Khẩu quả thực vẫn còn khảo được một vài chuyện về Hỉ tú tài năm xưa, nhưng thật thật giả giả, vĩnh viễn không thể có kết luận chính xác được.
4 Ánh đèn trên thuyền chài sáng suốt đêm, Xuân Tứ đi ra mui thuyền, gió sông lạnh buốt ập tới, khiến cô rùng mình. Cô hắt hơi một cái, nhìn về phía thành cũ phồn hoa đang chìm trong giấc ngủ, đèn đuốc vẫn sáng choang.
5 Thấy cha Xuân Tứ cứng ngắc không phản ứng gì, gã đàn ông cởi trần đó dường như có vẻ có chút áy náy. Gã khoát tay, định nói gì đó, nhưng rồi cuối cùng lại cảm thấy không nói ra miệng được.
6 Pháo Đầu nhìn xuống mặt nước, vẻ mặt ảo não. Gã liếc nhìn cả nhà Xuân Tứ một lượt, cười khổ nói: “Ôi cái sọ này của ta, làm sao mà lại rớt được nhỉ. ” Nói đoạn, gã nhảy tùm xuống nước, lộn mình nổi lên, nói với lên thuyền: “Đại ca, phiền ông lại đun ít nước nữa, đồ của tôi rơi rồi, tôi phải đi tìm đã.
7 Trần Bì hai mắt lim dim ngái ngủ bước đi trên đê sông. Nằm trong nhà tắm suốt một đêm, hơi ẩm khiến xương cốt toàn thân hắn nhức mỏi. Đầu óc hắn choáng váng, cảm giác xao động đêm qua đã biến mất.
8 Trần Bì cho Xuân Thân một bát lỗ chử cay xè, Xuân Thân đói ngấu vồ lấy húp một hơi, bỏng quá liền phun phì phì ra hết cả.
Trần Bì nhìn mà ngứa mắt, Xuân Thân lom lom nhìn ánh mắt Trần Bì, hiển nhiên là sợ Trần Bì lại đánh nó nữa.
9 Trong nhà tắm, Trần Bì lột sạch quần áo Xuân Thân, cầm bàn chải hì hục kỳ cọ như đánh vảy cá vậy, bao nhiêu vảy máu khô bết trên đầu nó đều bị cạo xuống.
10 Trần Bì đứng xem mãi ở sới gà chọi suốt một ngày một đêm mà không ném ra một đồng tiền nào. Hắn đang chờ con Sát Tần Hoài kia, nhưng hôm nay, con Sát Tần Hoài lại không lên đài, cuối cùng hắn cũng tê cứng cả người, đi mua chút rượu, rồi đến trước lều đặt các lồng gà, dòm vào bên trong.
11 Khi Trần Bì tìm được Xuân Thân, thì thằng bé đã lủng lẳng trên cái cây ở ven đê. Sợi thừng sít lấy cái cổ khẳng khiu của nó, khiến cái cổ bị kéo dài ra khác thường.
12 Những chuyện đã xảy ra trên sông trong suốt mấy tháng nay vượt xa khỏi tưởng tượng của dân ven bờ rất nhiều.
Phần lớn đám châu chấu nước sông Trường Giang đến từ trong các khu vực hồ thuộc các nhánh của sông Trường Giang, sau một trận giao tranh, đám thủy phỉ có võ trang bèn rút hết về Trường Giang.
13 Trần Bì hơi ngẩn người một chút. Con thuyền neo ở chỗ này, chứng tỏ rõ ràng nó là tiếp ứng của lũ thủy phỉ. Sau khi lũ thủy phỉ lên bờ nghe ngóng được tin tức, con thuyền này sẽ quay về trong sông suốt cả đêm, mà lần này lại có nhiều người hoạt động như vậy, xem ra lũ thủy phỉ sắp có hành động lớn nào đây.
14 Lưu Tam Khảo nghe thấy động tĩnh trên thuyền. Đôi tai của gã rất thính, chỉ nghe trên thuyền có tiếng kinh hô lẫn tiếng thở dốc của đàn bà, gã sờ sờ cổ mình, cảm thấy rộn rạo toàn thân.
15 Trên thuyền bè neo bên bờ sông la liệt những cái lán nhỏ bắc bằng sào và lá, ngoài lán treo đầy những dải dưa muối, trong lán có một bà già đang cầm quạt hương bồ đập dưa đuổi ruồi.
16 Gã đại ca Nhỏ Thó rít một hơi thuốc lào, ngồi xuống bên cạnh người bị thương: “Đây là nước của Hoàng Quỳ, rít nhiều vào, rít vài hơi là hết đau. ” Nói đoạn, hắn cho gã kia hút một hơi.
17 Trần Bì tỉnh lại, thấy mình đang nằm vẹo trong một góc miếu Mã Hỏa. Hắn ngẩng đầu nhìn quần áo treo một bên, chỗ quần áo ấy hắn phải đem ra bờ sông giặt giũ suốt nửa ngày trời mới sạch được vết máu bám trên đó.
18 Trần Bì bước đi trên đê, nhìn người người tấp nập đi qua đi lại, người nào người nấy đều nom có vẻ như là người của Hoàng Quỳ, hắn trông mà phiền não đầy bụng.
19 “Ối chao, rõ thật là ‘hữu duyên thiên lý lai tương ngộ’. Ngài đây chính là Trần Bì gia đó ư?” Gã văn thư coi như cũng là một nhân vật có số có má, tuy mồ hôi đã tứa ra đầy trán, nhưng vẫn lập tức chắp tay trước Trần Bì: “Ngày nói mà xem, duyên phận mới khéo làm sao, ngài đây rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, lại hạ cố đùa bỡn kẻ tiểu nhân này một phen như thế, đích thực là phóng khoáng lắm.
20 Bọn chúng cách Trần Bì một quãng rất xa. Thời tiết tốt, mặt sông sóng gợn lăn tăn, hiếm có hôm nào trời đẹp như vậy. Nắng chiếu xuống da người nóng ran cả lên.