1 Cách đây không lâu Agatha Christie, nữ nhà văn Anh nổi tiếng, chuyên viết truyện trinh thám, đã qua đời, hưởng thọ trên chín mươi tuổi. Truyện đầu tay của bà xuất hiện năm 1920.
2 Bà Ferrars chết vào đêm hôm thứ năm, giữa hai ngày 16 và 17 tháng 9. Người ta gọi tôi đến vào lúc 8 giờ sáng ngày thứ sáu, song tôi không thể làm gì hơn được nữa.
3 King Abbot là một thị trấn nhỏ giống như nhiều thị trấn khác ở nước Anh này. Nó cách Granchester, một thành phố lớn của chúng tôi, khoảng chín dặm. Thị trấn King Abbot có một ga xe lửa lớn, một trạm bưu điện nhỏ và hai cửa hàng tạp hóa đối diện với nhau.
4 Trong bữa ăn trưa, tôi nói với Caroline rằng tối nay tôi sẽ không ăn cơm nhà, ông Ackroyd mời tôi tới nhà ông ấy dùng bữa tối. - Ồ, hay tuyệt! - Bà chị tuyên bố - Cậu sẽ được nghe nhiều điều lý thú nữa.
5 Tôi bấm chuông ở chiếc cổng lớn ngôi nhà ông Ackroyd một vài phút trước 19 giờ 30. Một phút sau, người hầu của ông Ackroydlà Parker ra mở cửa cho tôi.
6 Tôi lái chiếc xe ra ngoài và phóng ngay tới Fernly Park. Tôi phải chờ một lúc khá lâu ở ngoài cửa. Parker xuất hiện, hắn ta bình tĩnh mở cửa, trên khuôn mặt hắn không hề lộ một vẻ gì tỏ ra lo lắng hay hoang mang.
7 Blunt và tôi dìu Flora lên phòng cô. Tôi cho cô một viên thuốc. Để Flora lại với bà mẹ cô, tôi vội vã chạy trở lại chỗ cũ; khi đó viên sỹ quan cảnh sát đang từ bếp đi ra.
8 Buổi sáng hôm sau, tôi vội vã chuẩn bị ra phòng khám: hôm nay tôi có vài bệnh nhân. Khi đã chuẩn bị xong mọi thứ thì Caroline vào báo cho tôi biết là có cô Flora Ackroyd đến xin gặp tôi.
9 Như tôi đã tả trước đây, King Abbot là một thị trấn nhỏ, nhưng có một ga xe lửa lớn. Rất nhiều tàu chạy qua đây. Điều đó có nghĩa là khó có thể tìm ra nổi kẻ gọi điện thoại.
10 Trong bữa ăn trưa này, có thêm một vị khách nữa: ông Hammond, luật sư riêng của gia đình Ackroyd. Đó là một người đàn ông thấp, vẻ mặt khô khan; song ông ta có cặp mắt rất sắc.
11 Cuộc điều tra bị gián đoạn vào ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ án mạng. Người ta không thể phát hiện thêm điều gì mới. Cảnh sát tiết lộ là họ bị mất đầu mối.
12 Sau buổi tối nói chuyện với Poirot, mỗi người chúng tôi đều có quan điểm khác nhau. Những lúc bên cạnh Poirot, tôi đã thấy được điều ông ấy thấy: tôi tìm cách đọc ý nghĩ của Poirot.
13 Bà Ferrars và ông Ackroyd được an táng vào buổi sáng hôm sau. Sau lễ an táng, Poirot kéo tôi sang một bên. Tôi sợ ông ta trách tôi đã tiết lộ chuyện về chiếc nhẫn vàng, do đó mà tất cả thị trấn này đều biết; nhưng tôi đã nhầm.
14 Sau khi khám xong các bệnh nhân vào buổi sáng hôm ấy, tôi đi gặp thanh tra Raglan. - Chào ông bác sỹ, chúng tôi đã điều tra về Charles Kent rồi. Đúng như lời khai của hắn, khách sạn mà hắn ta đã có mặt vào tối thứ sáu tuần trước đã xác nhận điều đó.
15 Mẩu tin của Poirot được xuất hiện trên báo vào ngày hôm sau, khiến Caroline rất xúc động. - Tôi biết rằng việc bắt Ralph là một cố gắng của Raglan - Chị bắt đầu - Tôi nghiệp cho Ralph quá.
16 Vào lúc 21 giờ, cuộc gặp gỡ của Poirot bắt đầu. Ursula cũng được mời tới và cô ta là người đầu tiên có mặt. Sau đó, đoàn người từ Fernly Park mới kéo đến, sau cùng là cô Russell và Parker.
17 Tất cả mọi người im lặng đi ra khỏi phòng khách; Poirot đứng bên cửa sổ với một nụ cười, ông lần lượt chào từng người. Tôi cảm thấy khó hiểu. Đầu tiên, Poirot nói là ông ta đã biết tất cả rồi, nhưng chẳng có gì nghiệm trọng trong cách nói của ông ta.