1 Bảy giờ ba mươi lăm phút sáng, như thường lệ. Ishigami rời khỏi căn hộ. Đã sang tháng Ba nhưng trời vẫn còn se lạnh. Anh quấn khăn kín cằm rồi mới bước ra ngoài.
2 Một vật rơi xuống từ tay Misato. Đó là chiếc bình cắm hoa bằng đồng. Bình hoa Yasuko được tặng trong dịp khai trương quán Mỹ Nhân,- Misato, con… - Yasuko nhìn con gáiGương mặt Misato không biểu lộ cảm xúc gì.
3 - Tôi muốn thử phân tích thật cẩn thận tư duy logic của cậu một lần nữa xemYugawa Manabu chống cằm chán nản rồi ngáp một cái rõ to. Anh tháo cặp kính nhỏ có gọng bằng kim loại đặt sang một bên, ra điều như không cần dùng tới nữa.
4 Từ ga tàu điện ngầm Morishita, anh đi bộ về phía cầu Shin-ohashi, sau đó rẽ phải vào một con đường nhỏ ngay đối diện cầu. Những ngôi nhà xây san sát, đâu đó thấp thoáng vài cửa hàng nhỏ.
5 Bên trên chiếc hộp vuông có một cây gậy dựng đứng, dài khoảng ba mươi centimet. Một vòng tròn có đường kính chừng vài centimet lồng vào cây gậy. Tất cả trông giống như trò ném vòng.
6 Như mọi khi, lớp học hôm đó vắng tanh. Phòng học này có thể chứa được một trăm người nhưng hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có chừng hai mươi sinh viên. Phần lớn những sinh viên này đều ngồi ở phía dưới để có thể về ngay sau khi điểm danh hoặc có thể tự do làm việc riêng.
7 Không hiều sao Yasuko cảm thấy yên lòng khi gặp Ishigami. Nét mặt anh trông rất điềm tĩnh. tối qua, lâu lắm mới thấy nhà anh có khách. Mãi đến tận khuya chị vẫn còn nghe tiếng họ nói chuyện.
8 Tiếng đế giày trượt trên sàn, kèm theo cả những tiếng bật khe khẽ. Đó là những âm thanh đầy hoài niệm với Kusanagi. Kusanagi đang đứng trước cửa phòng tập thể dục, mắt nhìn vào bên trong.
9 Món tôm hùm hết cũng vừa lúc rượu trong chai cạn sạch. Yasuko uống nốt chỗ rượu trong cốc rồi khẽ thở dài. Chị thầm nghĩ không biết lần cuối cùng mình ăn món Ý đúng kiểu là khi nào.
10 Hơn sáu giờ chiều, một chiếc xe Benz màu xanh lá cây đi vào ga ra ô tô ở tầng hầm khu chung cư. Việc chiếc xe đó là của Kudo Kuniaki đã được xác nhận từ khi Kudo đến công ty vào buổi trưa.
11 Ra khỏi ga Shinozaki thuộc tuyến Toei Shinzuku, Kusanagi lấy điện thoại di động gọi cho Yugawa Manabu. Vừa áp điện thoại vào tai, Kusanagi vừa đưa mắt nhìn quanh.
12 Yasuko bước vào phòng trà của khách sạn thì thấy có người ở bàn phía góc phòng giơ tay về phía mình. Đó là Kudo trong chiếc áo khoác màu xanh đậm. Mới khoảng một phần ba số ghế trong phòng là có người ngồi.
13 Từ ga Kinshicho, đi bộ khoảng năm phút là tới quán Marian. Quán nằm trên tầng năm của một tòa nhà cũng có vài quán bar khác nữa. Tòa nhà đã cũ, cầu thang máy cũng là kiểu từ ngày xưa.
14 Những gương mặt rầu rĩ. Có cả những gương mặt đã quá trạng thái rầu rĩ, giờ đang ở trạng thái đau khổ. Những gương mặt đã trải qua cả rầu rĩ lẫn đau khổ thì giờ đang thể hiện thái độ đầu hàng.
15 Đồng hồ chỉ bảy giờ ba mươi phút sáng. Ishigami xách cặp rời khỏi nhà. Trong cặp là những thứ quan trọng nhất đối với anh: những tài liệu tổng hợp một bài toán anh đang nghiên cứu.
16 Ishigami nhìn Kusanagi với nét mặt hoàn toàn vô cảm. Mà không, có lẽ mắt anh chỉ hướng về phía Kusanagi thôi chứ bản thân anh không ý thức được là mình đang nhìn Kusanagi.
17 Yagawa đứng bên cửa sổ, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài. Dáng đứng của anh toát lên vẻ tiếc thương và cô độc. Có thể thấy là anh bị sốc khi biết việc làm của người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại, nhưng Kusanagi lại có cảm giác dường như có một cảm xúc khác đang chi phối Yagawa.
18 Sau khi người khách mua hộp cơm gà rán ra khỏi cửa hàng, Yasuko nhìn đồng hồ. Còn vài phút nữa là tới sáu giờ. Chị thở dài, bỏ chiếc mũ trắng trên đầu xuống.
19 Yasuko ngồi bất động trên ghế. Câu chuyện của nhà vật lý học đổ ập xuống chị. Một cú sốc nặng nề, nặng nề hơn bất kể thứ gì khác. Tim chị như bị nghiền nát bởi sức nặng của nó.
Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết
Số chương: 33