1 Như Hằng sinh đúng dịp Quan Âm đản nhật, phụ mẫu cho rằng y có duyên với phật nên từ nhỏ đã dạy đọc kinh. Tiếc thay chiến họa liên miên lan đến cả quê y, năm y bảy tuổi, phụ mẫu đều chết dưới kiếm loạn quân.
2 “Hừ, đã nói lão tử ác danh đầy mình, các ngươi còn ra vẻ vô tội cái gì!” Thái Hành Sơn Yêu nhổ nước bọt: “Nếu không phải lão tử nhanh tay chắc đã bị các ngươi giải quyết rồi.
3 Nàng chợt thấy một cỗ đại lực như sóng lớn ngút trời, như dòng thác trên núi đổ xuống, cơ hồ không giữ nổi đao, bèn nghiến răng nắm chặt cán đao. Y phất tay áo, nàng bị hất văng lên không như diều đứt dây, không khống chế được thân hình.
4 “Vù vù”, tên bay như mưa rải xuống khiến lòng người chấn động. Nàng hạ thủ quá nhanh, thậm chí không cho y cả cơ hội biện bạch. Y phất tay rồi phi thân, bao nhiêu thiết tiễn bay ra đều thu hết vào ống tay y.
5 “Vì sao nàng không sợ máu?” Cả hai ở lại Thu phủ biệt uyển tránh khỏi xung đột vì tầm cừu, cầu hôn trên giang hồ, cùng rủ rỉ tâm tình. Đêm lạnh như nước, y chợt thấy lạnh nên hỏi nàng.
6 “Quả dưa ngốc, chỉ cần chàng đồng ý xá giới, chúng ta sẽ được ở bên nhau. ” Nàng nhìn y nóng bỏng, chỉ cần mở miệng là có được hạnh phúc, còn việc gì dễ hơn chăng?“Ta phải quay về.
7 Ngày mười sáu tháng bảy năm Bảo Tĩnh thứ tám, Tâm Viễn thu thập đủ hành lý, cáo biệt toàn tự rồi đi vân du, Như Hằng gánh đồ đạc tiễn ông khỏi sơn môn.
8 Đồ đao! Nàng giết người thì đã sao? Lòng chết rồi, thân thể cũng không khống chế được nữa, hiệp niệm trong lòng nàng sớm tan biến từ lúc y bỏ nàng theo phật.
9 Đao xuất ra – mang theo vô vàn tương tư. Nhát đao vẫn gọn gàng hoàn mỹ như lúc nàng thường xuất thủ, chỉ là lần này ẩn chứa một phần khắc cốt minh tâm.
10 Nàng đứng trước cửa am, chuyện cũ như thủy triều ào ạt dâng lên. Bên ngoài am là một thế giới khác, bao đời giai nhân đều khổ vì chữ Yêu. Nàng nhìn chăm chăm hai chữ Vô Sắc trên biển, biết tất cả vẫn chưa kết thúc.