1 Mười một tháng chín. Hai ngày sau tết Trùng Dương. Trời đẹp. Hôm nay cũng không thể nói là một ngày đặc biệt lắm. Nhưng lại là một ngày rất may mắn cho Tiểu Mã.
2 Ngày mười hai tháng chín. Giữa trưa. Trời đẹp. Trời xanh ngát, không vẫn tý mây. Hai chiếc kiệu nhỏ, ba con lừa, từ cổng phía tây ra khỏi thành. Như hệt là cả một nhà hứng chí rủ nhau ra ngoài thành du ngoạn.
3 Mười hai tháng chín, buổi chiều. Trời đẹp. Nắng mùa thu diễm lệ vô cùng. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào song cửa, làm cho quán rượu xiêu vẹo của bà già xem ra càng thêm đổ nát, cũng làm cho Lục Nhân Bì Thường Lão Đao xem ra càng đáng sợ.
4 Lưỡi quỷ đầu đao rất nặng, cán thì nhỏ, một nhát đao chém xuống, chính như một cây trùy nện rầm xuống. Quỷ đầu đao ít khi nào chặt xuống chỗ khác, quỷ đầu đao thường thường chặt vào cổ.
5 Sói đêm đã đến. Chỉ ở trong bóng tối mới chịu xuất hiện, dù là người hay dã thú, đều có vẻ thần bí và đáng sợ. Người chỉ ở trong bóng tối mới xuất hiện, ít nhiều gì cũng có chỗ muốn giấu diếm người khác.
6 Có sinh mệnh là có dục vọng. Nhưng dục vọng cũng có nhiều loại, có thứ dục vọng làm con người thăng hoa, có thứ dục vọng lại làm con người bị hủy diệt.
7 Mười ba thàng chín, sáng sớm. Trời có sương mù. Trong phòng ăn của khách sạn Thái Bình, xem ra hình như quả thật có thái bình. Mọi người đang yên yên ổn ổn ngồi đó, dáng điệu đều có vẻ rất khách khí.
8 Mười ba tháng chín, giữa trưa, trời đẹp, có lúc cũng nhiều mây. Ánh mặt trời từ ngoài núi chiếu vào, chiếu qua song cửa, chiếu lên gương mặt lãnh đạm trắng bệch của Thường Vô Ý.
9 Mỗi ngày lúc mặt trời lặn, tia nắng cuối cùng cũng chiếu trên mặt hồ đó. - Lúc ấy bọn cô cũng tế lễ nữa sao?- Ừ. - Người chủ trì cuộc lễ cũng là cái vị sứ giả của thần Thái Dương?- Thông thường là vậy.
10 Mười ba tháng chín, sau canh tư. Sương mù dày đặc. Tiểu Mã và Đặng lão bản vai kề vai bước trong sương mù dày đặc, không rời nhau nửa bước. Y thật tình không dám ly khai người này đến nửa bước, cái người làm ăn rất hiểu chuyện làm ăn này thật tình quá ngụy bí nan trắc, không biết đâu mà lường.
11 Mười bốn tháng chín, sáng sớm. Trong đại sảnh, không có cửa sổ, cũng không có ánh mặt trời. Cả một tòa đại sảnh rộng mênh mông, bốn bức tường quét vôi trắng toát, nhưng suốt năm không hề thấy ánh sáng mặt trời.
12 Kiếm đã rút ra, lưỡi kiếm còn đang nhỏ máu. Quyền đầu cũng đã nắm chặt lại. Gương mặt của Thường Vô Ý xanh lè, không có một chút biểu tình. Tiểu Mã nói :- Mau chùi sạch máu trên lưỡi kiếm của ngươi.
13 - Giết!Chữ "giết" vừa buông ra, bốn gã đại hán mặc áo đen đeo đao sáng loáng lập tức rút đao ra. Bốn thanh đao, hai thanh kiếm, đồng thời đâm vào chiếc kiệu, phân biệt từ bốn phía cùng đâm vào.
14 Mười bốn tháng chín, trước hoàng hôn. Trời đẹp. Mặt trời đã ngã về hướng Tây, ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên mặt hồ, rồi lại phản chiếu lên chiếc mặt nạ bằng vàng.