1 Đã nói võ lâm đang hồi cực thịnh, tại sao lại còn có Ân Oán Đài?Dễ hiểu, đã là người tất khó tránh khỏi những điều thị phi. Và càng khó tránh hơn khi họ đều là những nhân vật võ lâm xem võ công như sinh mạng, đồng thời chỉ muốn giải quyết những thị phi những tranh chấp bằng chiêu thức, bằng võ học.
2 - Mong chư vị lượng thứ. Mọi việc đều do vãn bối quá nuông chiều gã, cho gã đọc nhiều khiến tâm trí gã trở nên cuồng loạn. Thế nhưng, một lần nữa Giang công tử phải giật mình, vì sau lần vừa rồi được biết gã thư đồng biết thi thố Tuý Tiên Bộ Pháp và lần này tuy bị khống chế ma huyệt nhưng gã thư đồng vẫn cứ tiếp tục phát thoại.
3 - Khí lực của tiền bối đang yếu dần, phải chăng tiền bối đã bị Xạ Nguyên Châm gây tổn hại?Nói xong gã thư đồng mới biết là dại. Vì như tính khí hung dữ của Bạch Diện Quái Nhân, một câu nói hàm ý khinh thường như vừa rồi ắt gã thư đồng khó tránh khỏi bị trừng phạt.
4 Vừa dịch chuyển được vài bước, khung cảnh trước mắt gã bỗng thay đổi. Vùng sườn núi nhấp nhô chợt xuất hiện, cả một thảm cây rừng khi nãy còn nhìn thấy giờ bỗng biến thành những hào luỹ, cái thì sâu đến năm bảy trượng, cái thì cao đến tận lưng trời.
5 - Ngươi định đi khỏi nơi này? Nếu dễ như vậy ta đâu đã bị giam hãm ở đây những năm mươi năm?Không lý gì đến gã, Phi Thiên Nhất Ma dùng tay xé nhanh con thỏ làm đôi.
6 - Ngươi vẫn không thoát, đúng không? Nếu ngươi chia thức ăn cho ta, ta hứa sẽ cùng ngươi hợp lực. Gã nhìn lão:- Muốn hợp lực thì hợp lực, ta không cần lời hứa của lão.
7 - Sao ngươi không lo tìm phương hướng như đã nói, chỉ mãi lo luyện công? Gã mỉm cười:- Suy nghĩ mãi một việc, lão không cảm thấy mệt sao? Ta cũng vậy! Để khuây khoả, ta nghĩ, chớ nên để phí thời gian.
8 Tiếng bẩm báo lọt vào tai gã nhưng gã ngỡ gã đang nằm mơ. Bất chợt, cùng với tiếng lửa cháy phừng phừng, qua hai mi mắt dày và nặng của gã, gã có cảm nhận như đang có một tia sáng rọi sâu vào nhãn quang của gã.
9 - Bọn người đeo những vải xanh ở cánh tay là những nhân vật nào? Hoàng Cửu cuống cuồng lo sợ:- Phục Thanh Môn! Họ gồm những hiệp khách phe bạch đạo muốn khôi phục thanh danh tự lập Phục Thanh Môn để đối đầu với bổn bang.
10 - Vẫn chưa thấy dấu hiệu gì của La đường chủ, tất cả dừng lại, tìm chỗ nghỉ chân! Là Hương chủ, Hoàng Định sau khi bố trí mọi việc vội chạy đến bẩm báo với họ Vương:- Hạ nhân có cho người lập một trại riêng cho Vương phó đường, phòng Vương phó đường cần chỗ nghỉ đêm! Họ Vương hài lòng:- Ta cũng nghĩ như ngươi.
11 - Dẫu sao ta vẫn không to gan lớn mật bằng Giang Nhật ngươi! Ngươi có biết, lẻn bám theo ta là tội chết? Bóng nhân ảnh nọ dao động:- Ngươi là ai? Sao biết rõ ta là Giang Nhật?- Hừ! Thiếu trang chủ Giang gia trang, một trong Tam Trang vang danh thiên hạ, có ai lại không biết rõ ngươi? Giang Nhật cười lạnh:- Chứng tỏ ngươi không phải hạng vô danh, sao không chường mặt thật? Nhân vật che kín mặt chợt buông ra tiếng rít:- Tự khuất thân làm khuyển mã cho Kim Ma Bang, ta hổ thẹn cho ngươi nên chẳng che kín mặt còn hơn! Giang Nhật phẫn nộ:- Ngươi là ai, nói! Bằng không, ngươi sẽ chết biến thành oan hồn vô danh! Nhân vật nọ cười sằng sặc:- Chờ đến lúc ngươi giết được ta đã! Khoác lác bây giờ e quá sớm! Ha.
12 - Dường như Giang hộ pháp có điều gì bất ổn? Bạch Diệp cười gượng:- Ta cũng cảm thấy lạ, nhưng không dám hỏi. Ngươi đang được Vương phó đường ưu ái, ta ngỡ ngươi đã biết rõ chuyện gì xảy ra! Hoàng Định hạ thấp giọng:- Đêm qua, lúc Giang hộ pháp đột nhiên quay lại, đệ chỉ nghe tiếng được tiếng mất! Dường như tình thế có phần hung hiểm bất ngờ! Bạch Diệp bĩu môi:- Nếu là tình thế hung hiểm nhất định chỉ đến từ Phục Thanh Môn! Nhưng nội nhật ngày nay, nơi ẩn náu của chúng thế nào cũng bị huỷ diệt! Ta nghĩ ngươi chỉ nghe lầm thôi! Tôn Lập bỗng từ phía sau nói xen vào:- Hoặc hắn nghe lầm, hoặc hắn cố tình đề cao địch nhân, gây hoang mang trong bang! Thiết tưởng, phải bẩm báo chuyện này cho Giang hộ pháp liệu lý! Hoàng Định biết rõ Tôn Lập vẫn còn uất ức chuyện hôm qua nên cố tình tìm cách hại! Hoàng Định quay lại, lên giọng thách thức Tôn Lập:- Tại hạ có nghe lầm hay không, Tôn Hương chủ có thể tự hỏi Giang hộ pháp! Tôn Lập cười lạt:- Ngươi tưởng ta không dám sao? Đừng nghĩ có Vương phó đường đề bạt.
13 - Ta có lệnh khẩn, cần gặp ngay sứ giả! Không chờ Hoàng Cửu vào hỏi, Hoàng Định lớn tiếng gọi:- Vương phó đường vào đi! Hoàng mỗ vì chưa khôi phục nên không khỏi khiếm lễ! Mong chớ trách! Vương Kiên bước vào, sắc mặt có phần kỳ lạ:- La đường chủ có chuyện khẩn trương, đang chờ sứ giả ở phía bắc, cách đây năm dặm! Hoàng Định ngạc nhiên:- La đường chủ đã quay về rồi sao? Hiểu ý Hoàng Định muốn hỏi gì, Vương Kiên đáp:- Bấy lâu nay La Đường chủ vắng mặt vì bận thi hành mệnh lệnh khác của Bang chủ! Hoàng Định động tâm:- Một mệnh lệnh mà đến cả Giang hộ pháp cũng không biết? Vương Kiên cười nụ:- So về thứ bậc, Giang hộ pháp tuy có thân phận cao hơn nhưng riêng về độ tin cẩn, Giang hộ pháp lại không bằng! Hoàng Định cau mày:- Có phải vì thế, La Đường chủ, thay vì đến tận đây để gặp mỗ là một sứ giả, lại cho đòi mỗ đến gặp mặt: Vương Kiên nghiêm giọng:- Có điều này e sứ giả chưa hiểu! Tuy đã được hạ toà bẩm báo nhưng La Đường chủ hầu như vẫn chưa hài lòng với quyết định của Giang hộ pháp!- Về việc mỗ được đưa lên hàng sứ giả?- Hạ toà cũng nghĩ như vậy! Vương Kiên tuy đáp nhưng không dám nhìn ngay vào mặt Hoàng Định.
14 - Bọn chúng những tưởng ngươi như Từ Bình, là kẻ ta luôn ác cảm, nên chuẩn bị cho ngươi một tịnh phòng không được tinh tươm! Có lẽ ngươi trách đúng, bọn chúng phải được giáo huấn lại về cách đối nhân xử thế! Hoàng Định dù vẫn còn ngây ngất sau một khoảng đường được chính La Nhược Phi dìu đi, nhưng với sự cảnh giác vừa có, Hoàng Định biết phải nói gì:- Đối với tại hạ, được ở trong một tịnh phòng vừa ấm áp vừa khang trang như thế này đã là điều ngoài sức tưởng! Thiết tưởng, Đường chủ đừng quá bận tâm! La Nhược Phi phì cười:- Ta quên mất trước đây ngươi xuất thân liệp hộ, chỉ quen lấy núi rừng làm chỗ trú thân nên chưa hưởng thụ những tiện nghi như thế này!Đó là lời nói chỉ có ở những kẻ thân tình, ả muốn Hoàng Định phải xem ả là người như vậy! Do biết nên Hoàng Định không để ả đạt ý đó! Vờ nhăn mặt, Hoàng Định tìm cách đuổi khéo ả:- Rất tiếc, tại hạ không có phúc phận cùng dự chung tiệc rượu với Đường chủ, còn làm cho những thức ăn đã dọn sẵn giờ phải nguội lạnh! Mong Đường chủ tha thứ! Ả làm cho Hoàng Định thất vọng:- Cứ để chúng nguội lạnh! Thương thế của ngươi là do thuộc hạ ta gây nên, ta phải chuộc lỗi bằng cách tự lo cho ngươi! Không đuổi ả bằng cách này, Hoàng Định dùng cách khác:- Đa tạ sự quan tâm của Đường chủ! Những thương thế này tại hạ chỉ cần tịnh dưỡng một lúc là khỏi! Ả mỉm cười:- Thì ta cũng nghĩ như vậy nên quyết định lưu lại đây làm hộ pháp cho ngươi! Hoàng Định thật sự hoang mang:- Làm Hộ pháp? Nghĩa là gì? Ả cũng hoang mang:- Ơ.
15 - Còn không mau đứng lên, lo mọi hậu sự cho Liên Liên?Năm ả kia kinh hoảng, vội làm theo! Qua đó, Hoàng Định biết, nếu ả Liên Liên không lỡ lời đề cập đến Xạ Nguyên Châm, cho dù ả chỉ phát thoại mỗi một chữ Xạ, có lẽ ả chưa đến nỗi bị La Nhược Phi hạ sát! Vì dường như trong sáu ả chỉ có ả Liên Liên là được lòng La Nhược Phi và La Nhược Phi cũng rất tin dùng ả! Bằng không La Nhược Phi cần gì phải để tâm đến việc lo lắng hậu sự cho ả Liên Liên? La Nhược Phi lặng yên nhìn năm ả kia lăng xăng lo toan mọi việc! Cho đến lúc đã an táng ả Liên Liên xong, La Nhược Phi vẫn không nói gì! Tinh mắt, Hoàng Định nhìn thấy La Nhược Phi cứ đăm đăm hai mắt đỏ hoe nhìn vào nấm mộ mới đắp! La Nhược Phi sau đó mới buông nhẹ một câu:- Quay về tổng đàn: Năm ả kia nhanh nhảu:- Đường chủ có cần sai phái ai đến báo tin cho Vương phó đường? La Nhược Phi gắt:- Nếu cần ta đã bảo! Bọn Vương phó đường đã được điều đến Thiếu Thất Sơn rồi! Đi! Đến lượt Hoàng Định lên tiếng:- Tại hạ cũng phải đến tổng đàn để nhận lệnh từ nội đường Đường chủ, không hiểu La Đường chủ có thể cho tại hạ tháp tùng? La Nhược Phi lạnh giọng:- Đưa ngươi về, là trách nhiệm của ta! Đương nhiên ngươi cũng phải đi!- Muốn đi ư? Hãy nhìn lại xem nào!Vút! Vút! Có ít nhất là mười nhân vật xuất hiện, họ toả ra vây kín chung quanh bọn Hoàng Định.
16 - Có vay phải có trả, ngươi chớ trách ta!Hoàng Định thầm cười và chấp nhận cho mụ điểm huyệt. Nhưng trước đó Hoàng Định đã dùng thuật di dời huyệt đạo, trước kia đã được lão Tửu Quái truyền thụ, làm cho hai trong ba huyệt đạo bị mụ Thi Quái điểm vào phải vô hiệu lực! Hoàng Định cố ý chừa một huyệt đạo không mấy quan trọng để khi mụ điểm bào, mụ khỏi nghi ngờ! Không chút nghi ngờ, mụ Thi Quái phởn chí đưa Hoàng Định đến một nơi thật hoang vắng mới dừng lại: Ném Hoàng Định xuống đất mụ đắc ý:- Dù ta mang danh là Quái nhưng lúc nào ân và oán cũng phân minh! Cứu ngươi là để đáp lại việc ngươi đã làm cho ta! Còn điểm huyệt ngươi như ta vừa làm.
17 - Lạ thật! Ngay phía trước tổng đàn sao có người dám đến gây chiến? Hoàng Định kinh ngạc:- Chúng ta đến tổng đàn rồi sao? Triển Ngũ ráo riết lao đến phía sau Hoàng Định:- Qua khúc ngoặt phía trước là đến nơi! Giang Thanh bất ngờ tăng cước lực:- La thật rồi! Đi mau!Vút! Tất cả cùng dấn sức.
18 - Uý! Sao ngươi cũng lâm phải số phận này? Sao bảo bọn sứ giả đã cứu ngươi và ngươi đang là đầu lãnh sứ giả? Hoàng Định hít mạnh một hơi, dùng nội lực thử thăm dò kinh mạch! Khi thấy toàn thân vẫn bình ổn, Hoàng Định mới lên tiếng:- Chuyện đã thay đổi rồi! Ta gặp mụ ở đây phải chăng đây là nơi giam người của Kim Ma Bang? Có tiếng mụ Thi Quái cười the thé:- Hoá ra ta và ngươi luôn có duyên gặp gỡ! Không sai! Đây là chốn kinh khiếp nhất trong tổng đàn Kim Ma Bang! Và được lưu ngụ chốn này, không phải chỉ có ta và ngươi đâu! Ở đây đông lắm! Hé.
19 Nhưng do không thể phát tác, vì có thể làm hệ luỵ nhiều người khác, đúng như lúc đầu Huyền Thanh đã đề tỉnh: “Tối kỵ vọng động!” Hoàng Định chợt có một ý nghĩ: “Được! Nếu bọn ngươi muốn lén học võ công của các phái thì ta nhất quyết nghĩ cách khắc chế ngược lại! Khi có cơ hội, Hoàng Định này sẽ cho bọn ngươi tột cùng khốn đốn!”Hoàng Định lần này phải bắt mình chú tâm vào từng chiêu từng chức của Trang Huyền và Thoát Hoan! Không phải để hoá giải mà cần phải khắc chế hoàn toàn, Hoàng Định lần này có cái nhìn khác về võ học của hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang! Bằng cái nhìn trong vị thế một địch thủ, Hoàng Định buộc phải tìm từng chỗ sơ hở trong các chiêu thức kia! Đang đến lược Trang Huyền phát chiêu! Bởi Trang Huyền lão đạo là sư phụ của Huyền Thanh nên chiêu thức phải biến ảo hơn, tinh kỳ hơn, thế nhưng như cách đối chiêu của Thoát Hoan, Hoàng Định nhận thấy hoặc Thoát Hoan cố ý hoặc vô tình bỏ qua một chỗ hở của Trang Huyền! Và nếu là Hoàng Định, từ chỗ hở này Hoàng Định sẽ có ngay cơ hội phản công! Vì Thoát Hoan bỏ qua nên phải vài lần hoá giải kế tiếp, Thoát Hoan mới tìm thấy cơ hội hoàn thủ.
20 - Là ngươi? Vù. . . Người nọ phát hiện muộn hơn, chỉ kêu được một tiếng. - Ngươi. . . Hự! Định Hoàng cười lạt, nhìn người vừa bị chàng khống chế:- Là phúc hay là hoạ đây, La Đường chủ? Chàng gọi như vậy vì đó chính là La Nhược Phi! Chứng tỏ khuê phòng này là nơi dành riêng cho ả, mỗi khi ả có việc phải quay lại tổng đàn! La Nhược Phi tái mặt:- Sao ngươi biết ta sẽ vào đây? Định Hoàng ung dung thố lộ:- Đó gọi là hoạ trung hữu phúc! Ta làm sao biết đây là khuê phòng của ngươi để vào chờ sẵn? Nhưng thôi, như ta vừa hỏi, tự ngươi phải quyết định, xem ngươi chọn phúc hay chọn hoạ? La Nhược Phi lo lắng:- Vậy là ý gì? Chàng gằn giọng:- Là hoạ thì dễ rồi! Ngươi tạo ác đã nhiều, dưới ba chữ Phong Lưu Tử của ngươi có rất nhiều người đã bị ngươi dùng Xạ Nguyên Châm khống chế, ta ban cho ngươi một chưởng thế là xong! La Nhược Phi thoáng rùng mình nhưng sau đó “à” lên một tiếng:- Nếu ta chọn phúc, nghĩa là ngươi muốn ta đưa ngươi đi khỏi nơi đây? Định Hoàng cười đắc ý:- Ngươi cũng rất thông tuệ và thông tuệ hơn ta nghĩ là khác! Ta chỉ định nhờ ngươi điềm chỉ cho ta lối thoát thân.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp
Số chương: 35