1 Trời vào hạ, ánh nắng ban trưa hừng hừng như muốn thiêu đốt cả vạn vật trần gian. Đứng trong bóng mát người nhễ nhãi mồ hôi, thế mà gã phơi mình bất động giữa trời nắng chang chang y như một pho tượng vô tri giác.
2 Lệ Tuyệt Linh dừng chân tại chỗ. Chàng dừng chân rất ung dung, không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, như tự ý bỏ quên vật dừng lại chứ chẳng vì tràng cười đó. Rồi chàng từ từ ngẩng đầu lên thong thả đưa ánh mắt hướng về nơi xuất phát ra tiếng cười.
3 Lệ Tuyệt Linh hỏi:- Cô nương bắt được tin đó từ lúc nào?Bạch Liên Bình suy nghĩ một chút rồi đáp:- Khoảng nửa tháng nay!Lệ Tuyệt Linh trầm giọng:-Thế ra Võng Lịnh của Tào Nghệ được truyền đi nửa tháng nay rồi à ?Bạch Liên Bình gật đầu:- Có lẽ vậy.
4 Bạch Liên Bình còn tiếc , muốn nhìn thêm một chút chứ không chịu đậy nắp ngay. Lệ Tuyệt Linh bĩu môi :- Thời gian còn dài mà , đợi đến lúc vật về tay , ngươi tha hồ mà nhìn , mặc sức mà mân mê.
5 Lệ Tuyệt Linh kiểm soát bảy thi thể song ngoài một số bạc vụn chàng không tìm thấy một vật nhỏ mọn nào chứng minh xuất xứ của bọn Xích Phù. Chàng đến bụi cỏ kiểm soát luôn thi thể kẻ tung ám khí tự sát Xích Phù mà chàng đã dùng thủ pháp Cung Hồ Phi Nhân giết chết.
6 Lệ Tuyệt Linh nhìn Lâu Tử Nghiên. Ai ở trong trường hợp đó, ít nhất cũng quát một tiếng hay mắng một câu. Song chàng nín lặng, lạnh lùng nhìn. Chàng không nói thì Lâu Tư ûNghiên nói, bởi cần nói nên y mới quay trở lại ngay.
7 Lệ Tuyệt Linh bước đến một góc tường, ngồi xuống vận công điều tức. Chàng cho chân khí nơi đan điền, lưu chuyển khắp thân thể, bức chất độc ra ngoài. Làm cái việc đó chưa được được bao lâu, bỗng chàng giật mình nhìn lên lỗ thông hơi trên nóc nhà.
8 Lệ Tuyệt Linh cũng chăm chú nhìn đối tượng một lúc rồi lắc đầu:- Ta không hiểu tại sao thiên hạ cho các ngươi là con lang con sói. Rồi ngươi cứ tưởng mình là lang sói thật nên làm ra vẻ hung hăng, chứ thật ra dưới con mắt ta, ngươi chỉ là một con gà trống thiến.
9 Đao chớp lên rít gió một tiếng vù, đồng thời gian với đôi cánh tay vươn dài, chụp vào lưng Lệ Tuyệt Linh. Đao chạm tay, cứng chạm mềm, cứng khó gẫy, mềm dễ đứt.
10 Lách mình chuyển bước vung đao là những động tác của đối thủ các động tác đó. Lệ Tuyệt Linh phải làm hết sức nhanh chóng, bởi đối phương đông người lại gồm toàn những tay lợi hại.
11 Qúy Ca vòng tay:- Đa tạ ngươi đã quá khen Thiên tổ của tạ Song ngươi nên nhớ điều này, là trên đời có nhiều sự xảy ra ngoài chỗ liệu của chúng ta. Lệ Tuyệt Linh hỏi:- Nghĩa là sao ?Qúy Ca giải thích:- Trong tiểu tổ ở phủ Đại Xương, một trong hai người thuộc Thiên tổ của ta là vi.
12 Lệ Tuyệt Linh điềm nhiên:- Đừng có mà hung hăng thái quá! Lúc ngươi nổi giận, gương mặt con nít của ngươi trông khôi hài thì thôi! Đôi mắt của ngươi long lên như thế biến ngươi thành con quỷ non, không đẹp chút nào! Mất hẳn cái vẻ khả kính! Uổng lắm đấy!Trát Thái hét lên:- Nếu ta được giao phó cái việc hành hạ ngươi thì ngươi mới thấy con quỷ non này đáng sợ như thế nào!Lệ Tuyệt Linh gật đầu:- Ta chỉ tưởng thôi, cũng thấy rồi, ngươi không cần phải tỏ thái độ như vậy với ta!Qúy Ca khoát tay:- Sao lại gây sự làm chi! Cứ để cho vị khách quý của bọn ta bình tĩnh để nhận định tình hình, cân nhắc lợi hại.
13 Trát Thái phi thân tới, đỡ Trang Tường đứng lên. Vốn đà choắt cheo, gương mặt của Trang Tường lúc đó biến dạng dị thường, không còn là gương mặt như người thường nữa.
14 Lệ Tuyệt Linh hừ một tiếng:- Thế sao ngươi không chịu giải toa? cho ta, rồi cùng trốn theo ta ?Qúy Ca cao giọng:- Vì ta có trách nhiệm !Lệ Tuyệt Linh nổi giận:- Một thứ trách nhiệm thúi tha, đê hèn, liệu có sánh bằng sanh mạng một vị bằng hữu chăng ?Qúy Ca khoát tay, thấp giọng:- Thực tế và lý luận không đi đôi với nhau.
15 Ngươi mặt tím lạnh lùng:- Cửu Sát Ngân Bài Cốc Thuần !Qúy Ca giật mình, nhìn sững đối phương vẻ hoài nghi hiện ra nơi ánh mắt. Một lúc sau y hỏi:- Cốc Thuần? Ngươi là Cốc Thuần nơi Thái Âm Sơn !Cốc Thuần cười mỉm:- Chẳng lẽ còn có đến hai Cốc Thuần sao ?Qúy Ca vẫn nghi hoặc:- Tại Thái Âm Sơn vùng Lưỡng hồ, bằng hữu lập nghiệp xưng bá xưng hùng, một mình một cõi, sao lại bỏ giang san của mình mà gia nhập Quỷ Diện Bang?Cốc Thuần so vai:- Chỉ vì Diêm đại ca mời ta đến hợp tác, cũng như lâu chủ ngươi thỉnh Huyết thu?Thân Xương Ngọc, có lạ gì điều đó mà ngươi lại hỏi ?Một ý niệm thoáng hiện lên trong tâm tư, Qúy Ca dịu ngay sắc mặt, thốt:- Cốc Thuần! Sự việc hôm nay xảy ra là do lầm lỗi, mà lỗi thì không phải nơi ta, hẳn là ngươi đứng trên gò cao kia có thấy rõ hết rồi.
16 Miêu Nhãn Châu ta có thấy qua rồi, mỗi hạt trị giá ít nhất cũng mấy mươi lượng bạc. Lệ Tuyệt Linh tiếp nói liền:- Hà huynh nói đó là những hạt tầm thường đó thôi, trong rương ngọc của tại hạ không có hạt nào trị giá dưới trặm lượng vàng cả, đừng nói là bạc, hạt nào cũng to, cũng sáng trong cả.
17 Hà Cửu giận:- Phải rồi sao ? Không phải rồi sao ? Cứ hỏi mãi! Nếu phải thì chúng ta không sống được với hắn đâu! Bằng không phải thì chúng ta trừng trị cái tội hắn gia?mạo lại vừa thất tín.
18 Gương mặt lạnh lùng tàn khốc không biểu lộ một cảm tình, Cốc Thuần gằn từng tiếng:- Để xứng đáng với các huynh đệ trong bổn bang, để không phụ sự tín nhiệm của Đại đương gia, để củng cố thanh danh và uy tín, ta ra lệnh cho ngươi xuất thủ trước.
19 Lệ Tuyệt Linh không hề quay đầu lại, thân hơi rùn xuống, lưng uốn cong một chút, nhường cho thanh Kim Nhẫn Kiếm bay qua, đồng thời nách hé lên, thanh phác đao từ tay nầy vòng ra lưng lòn dưới nách tay kia rồi bay theo thanh kiếm, đao nhanh hơn kiếm, đao gặp kiếm bật thành một tiếng keng, cả hai cùng rơi xuống.
20 Đoạn y thốt:- Ta không ngủ được!Lệ Tuyệt Linh cau mày :- Tại sao?Qúy Ca thở dài:- Nếu nhắm mắt lại là ta hôn mê luôn, hơn nữa nhiều thắc mắc đang xâm chiếm tâm tư, ta bận suy nghĩ nhiều, khó mà nhắm mắt ngủ yên được.