21 Lệ Tuyệt Linh lắc đầu:- Đừng, lão ca!Thân Xương Ngọc cương quyết:- Không thể không giết hắn. Đệ không hiểu tính tình của hắn, hắn là con người cố chấp cực độ.
22 Qúy Ca trầm ngâm một lúc, đoạn nhếch nụ cười khổ, thốt:- Tiểu đệ nhận ra mình như con chim trời bạt gió, gió ngưng rồi, lựa hướng hồi quỵ Biết về đâu đây.
23 Bách Trượng Lăng là một khu đất gồm nhiều gò, chiếm một diện tích mấy trăm dặm tròn. Gò có cái cao, cái thấp, bất đồng nhau. Hình thức lại không giống nhau, có cái đầu tròn như chiếc bánh bao, có cái nhọn như mũi dùi.
24 Gã mập lớn bật cười ha hả:- Muốn nghe thì hãy lắng tai nghe cho kỹ. Bọn ta là Ngũ Thánh, nhậm chức hộ pháp trong Hồng Tri Thù Hội, trực thuộc quyền sai sử của vị tổ sư đời thứ bạ Ta là Lý Thái, thiên hạ hay gọi là Câu Hồn Lý Thái.
25 Bây giờ Lệ Tuyệt Linh mới quay đầu về phía Hoàng Quân Nhã. Nàng ngồi đó, mặt trắng nhợt vì quá khiếp sợ trước cảnh máu chảy đầu rơi đó. Từ nhỏ lớn lên giữa bốn bức khuê phòng, nàng làm gì thấy được một lần những cảnh đổ máu.
26 Lệ Tuyệt Linh khen:- Như cô nương thì kể ra cũng còn can đảm lắm đấy. Tại hạ đã từng gặp nhiều người, trước những cảnh máu đổ, thây phơi, quá khiếp hãi mà xỉu luôn.
27 Mỗi người một chén, không ai kém ai chén nào. Một lúc sau, bốn bình rượu cạn khô chẳng còn một giọt. Họ bắt đầu chếch choáng, mặt người nào cũng đỏ lên.
28 Rồi chủ quán cũng mang thức ăn và rượu ra dọn đầy bàn. Họ ráp lại ăn uống liền, không cần ai mời ai, không cần khiêm nhượng. Tiếng nhai nhách nhách, tiếng nuốt tróc tróc, tiếng nốc ừng ực vang lên hoà lẫn với tiếng chén đũa chạm nhau.
29 Đưa tay chỉ từng người một bên đối phương, Lệ Tuyệt Linh điểm danh:- Ta biết, ngươi là Tiêu Trí Niên, ngoại hiệu Trại Nhi Vương, ta sẽ đưa ngươi xuống diêm đài, dọ lại kỹ với Nhị Vương nào đó của ngươi, xem có giống thật hay không ?Tiêu Trí Niên gầm lên:- Ta đập chết con chó điên.
30 Đôi Nga My Thích vút tới đúng lúc Lệ Tuyệt Linh nhún chân vọt theo thanh đao, thành thử thích trượt người và người nhân đó lướt ngang Ngại Phàm, tung chân đá tạt quạ Ngại Phàm bị cái đá đó, bắn tung lên không, lộn người mấy vòng mới rơi xuống.
31 Nhìn Lệ Tuyệt Linh một lúc, Thân Xương Ngọc thốt:- Trên đời này hiểu ta thì chẳng có mấy kẻ đâu. Ai ai cũng cho là ta chai đá, chứthực ra ta rất trọng lễ nghĩa, biết phân biệt thị phi.
32 Chàng gằn từng tiếng:- Lão ca thua bắt đầu từ quan niệm !Thân Xương Ngọc trố mắt:- Đệ muốn nói gì?Lệ Tuyệt Linh tiếp:-Nghĩa là lão ca sai lầm từ quan niệm.
33 Nhìn chiếc Tượng Vĩ Tiên nơi tay đối phương, Lệ Tuyệt Linh ước lượng trình độ võcông của y. Hẳn là ngọn roi đó biểu tượng tinh túy của võ học mà y sở cậy nhất.
34 Lệ Tuyệt Linh trừng mắt:- Cô nương biết cái chi mà can thiệp? Muốn giết chúng thì tự nhiên là tại hạ cócái đạo lý của mình. Cô nương không nên bận tâm vì chúng.
35 Đến toà lương đình, họ tìm chỗ ngồi. Bây giờ thì họ nín lặng, chừng như mỗi ngườicó tâm sự riêng tư và họ đang theo đuổi niềm tâm sự đó. Lâu lắm, Thân XươngNgọc cất tiếng nói trước:- Hiền đệ nghĩ gì đó?Lệ Tuyệt Linh thấp giọng đáp qua mơ màng:- Đệ nghĩ, con người càng tầm thường càng được hưởng nhiều lạc thú.
36 Bạch Liên Bình xoay mình nửa vòng, hai tay chớp lên, đôi Xà Tín Song Nhẫn lóesáng nơi tay, rồi nàng nghiến răng thốt:- Thân Xương Ngọc! Đừng mong mê hoặc ta bằng những lời xảo trá đó.
37 Bạch Liên Bình chọn ngay phần của nàng:- Ta lấy phần bên hữu, được chăng?Lệ Tuyệt Linh gật đầu:- Tự nhiên là được. Cô nương có gì đựng chăng?Bạch Liên Bình lấy trong mình ra một chiếc túi da dê, cười tươi đáp:- Xem đây.
38 Vó ngựa nện đều, không mau, không chậm. Hai nam một nữ tiếp tục cuộc hànhtrình về Trung Điền Sơn. Trong đêm sao mờ lặng lẽ, không ai nói với ai một tiếngnào, không vì mệt mà biếng đàm đạo, mà vì ai cũng có niềm tâm sự riêng.
39 Đại hán mặt đỏ kêu lên một tiếng quái dị, cấp tốc lùi lại, rồi thốt oang oang:- Hay chưa ! Ta biết các ngươi đến đây với ác ý mà! Các ngươi to gan lắm đấymới dám vào tận hang cọp mà vuốt râu hùm.
40 Hoàng Quân Nhã giật mình:- Nói thế, nghĩa là hai vị không lưu lại đây?Thân Xương Ngọc lắc đầu:- Chỉ nghỉ lại đây một lúc thôi, rồi bọn tại hạ sẽø đến Hồng Khẩu Phụ.