1 Nhắc lại Ðoàn Dự theo Vương Ngọc Yến , A Châu , A Bích từ Mạn Ðà Sơn Trang trở lại Thính Hương Tĩnh Xá ở Yến Tử Ổ trong khu vực Cô Tô Mộ Dung thì đã thấy hai phải Thanh Thành và Tần Gia Trại đã đến đó từ trước , tìm Mộ Dung công tử để báo thù , rồi giữa hai phái này lại phát sinh xung đột.
2 Trên mặt hồ từng làn gió đưa mùi hương thoang thoảng của lá lăng lên mũi , Ðoàn Dự ra sức chèo thuyền , trong lòng vẫn sợ một mối hận mà chàng không biết là hận gì.
3 Kiều Phong thấy Phong Ba Ác đấu với lão tay dài đến dư trăm hiệp mà chưa phân thắng bại , trong lòng không khỏi khen thầm. Bang chúa lại nghĩ rằng : -Bản lĩnh Mộ Dung công tử còn hơn Phong Ba Ác một bậc thì cuộc tranh chấp này sẽ khó khăn lắm.
4 Tưởng đà chúa ở phân đà Ðại Nghĩa không tham dự vào âm mưu phản bội, thấy bạn Toàn Quang Thanh toan làm loạn thì phẫn nộ vô cùng. Khi nghe Kiều Phong phái Trương Toàn Tường cùng mình đi bắt người, bấy giờ đà chúa mới hơi yên dạ, ngoảnh lại bảo hơn hai mươi người trong bang mình:-Bản bang không may xảy ra biến loạn, đây là lúc toàn thể bọn ngươi phải nỗ lực liều chết để báo đáp ơn đức Bang chúa.
5 Những tay cao thủ ở Cái bang đều là người trọng nghĩa khí đối với các vị hảo hán trong đám giang hồ, nghe Kiều Phong nói vậy ai cũng cho là có lý, nhiều người lên tiếng phụ hoạ.
6 Ðơn Chính lấy làm lạ, nói:-Tiểu Quyên nào? Tôi làm gì mà đắc tội với nàng?Triệu Tiền Tôn trỏ Ðàm bà, đáp:-Vị này là Tiểu Quyên đây! Tiểu Quyên là phương danh bà nhưng khắp thiên hạ ngoài tôi ra không ai dám gọi đến!Ðơn Chính vừa tức vừa buồn cười, nói:-Thế ra đó là phương danh của Ðàm bà đây.
7 Trí Quang đại sư từ từ quay đầu lại, chú ý nhìn Kiều Phong, nói:-Kiều Bang chúa! Trường hợp mà Bang chúa được tin báo cấp về việc này thì Bang chúa sẽ hành động ra sao?Kiều Phong nghe hỏi, bầu nhiệt huyết bốc lên bừng bừng, dõng dạc đáp:-Trí Quang đại sư! Kiều mỗ kiến thức hẹp hòi, tài đức không đủ để quần chúng cảm phục, hiệu lệnh không đủ để anh em trong bản bang tuân theo, nói ra càng thêm hổ thẹn.
8 Trong rừng hạnh, ngoài tiếng xương cốt đại sư Trí Quang chuyển rắc rắc, tiếng gió thổi ngọn cây ào ào hoặc tiếng côn trùng sột soạt trong đám cỏ, ngoài ra không ai dám lên tiếng.
9 Mọi người thấy Kiều Phong ra đi đều chưng hửng. Có người lớn tiếng gọi:-Bang chúa đừng đi nữa!Có người hô:-Ðại cục Cái Bang đều trông cậy vào Bang chúa, Bang chúa chủ trương cho!Có người năn nỉ:-Xin Bang chúa trở lại cho!Ðột nhiên có tiếng gọi vang lên, rồi một cây gậy từ trên không ném xuống.
10 Ngọc Yến nói:-Trời đang mưa như tầm như tã, đại ca cho tôi xuống ngựa vào trong nhà rồi sẽ hay. Ðoàn Dự dậm chân, nói:-Chết chưa! Tôi thật hồ đồ quá!Vương Ngọc Yến mỉm cười, nghĩ thầm: -"Ngươi quả là một gã hồ đồ".
11 Nên biết rằng nội lực Ðoàn Dự tuy mạnh nhưng không biết võ công, thu vào phát ra không đúng lúc, nên lần này không phát ra kình lực được. Gã người Hán thấy sau lưng có vật gì chạm nhè nhẹ vội quay đầu lại xem, thì thấy Ðoàn Dựđương khoa tay khoa chân.
12 Vương Ngọc Yến thấy Ðoàn Dự bị tay cao thủ người Tây Hạ dùng phép "Cẩm nã" bắt được, không có cách nào thoát thân thì trong dạ bồn chồn muốn chạy ra cứu viện.
13 Vương Ngọc Yến tuy thấy Ðoàn Dự còn chống đỡ được, song nàng chỉ mong có cơ hội biến chuyển để chàng phóng kiếm khí một cách đột ngột, may ra thủ thắng được giữa lúc nguy nan này chăng.
14 Trong rừng hạnh bùn lầy nhơ nhớp, trên ngọn cỏ hãy còn nước mưa đọng. Ðoàn Dự cùng Ngọc Yến vào rừng rồi buông tầm mắt nhìn ra xa thì chẳng thấy bóng nào cả, chỉ còn trơ khu đất mông mênh.
15 Hách Liên Thiết Thụ đợi hai người vào ngồi, nâng trà mời:-Xin mời hai vị anh hùng uống trà! Chưa hiểu hai vị tới đây có điều chi dạy bảo?A Châu nói:-Dưới trướng tại hạ có mấy người anh em không hiểu đã làm điều chi đắc tội với tướng quân.
16 Kiều Phong đi vòng quanh theo những đường lối nhỏ hẹp mới được chừng nửa đường mà đi mất khá nhiều thì giờ. Khi tới gần chùa Thiếu Lâm thì trời tối mịt.
17 Trí Thanh nhìn ra bốn mặt toan do cửa trước viện Bồ Ðề chạy ra. Kiều Phong nghĩ bụng: "Nếu y ra ngả đó tất là bị bắt". Nghĩ tới đó, bỗng cảm thấy một luồng gió thổi đến sau lưng thì biết ngay có người sắp nhảy vào chỗ mình núp.
18 Kiều Phong liếc mắt nhìn thấy A Châu có vẻ khao khát nghe chuyện, lại thấy nàng mặt võ mình gầy, dung nhan tiều tuỵ, thì nghĩ thầm: "Nàng bị trọng thương như thế e rằng khó qua khỏi.
19 Sáng sớm hôm sau, Kiều Phong đem nội lực tiếp vào cho A Châu, lấy tiền nhờ người trong khách sạn thuê cho một cỗ xe lừa. Ông đỡ A Châu ngồi vào trong xe rồi chạy đến cửa phòng Bảo Thiên Linh, lớn tiếng gọi:-Bảo huynh! Tiểu đệ là Kiều Phong đến bái kiến đây!Bảo Thiên Linh cùng Hướng Vọng Thiên, Kỳ Lục ba người chưa dậy, nghe Kiều Phong gọi đều giật mình nhảy vội xuống đất, người dao kẻ kiếm, ai cũng cầm binh khí trong tay và ai nấy đều thộn mặt ra vì thấy trên binh khí đều có dán một mảnh giấy nhỏ viết bốn chữ "Kiều Phong bái kiến".
20 Trong đời Tiết Thần Y, người ở xa hàng ngàn dặm đến nhờ chữa bệnh cứu mạng là việc rất thường, hầu như ngày nào cũng có. Nhưng lúc này mọi người đang thiết kế để bắt Kiều Phong, một kẻ vô cùng độc ác, người lẫn quỷ thần đều căm giận lại tự nhiên dẫn xác đến, thực khiến cho người ta không khỏi sinh lòng ngờ vực.