1 Hồi 1 Người Đến Từ Cuối Trời Chiều tàn, Phó Hồng Tuyết trong buổi chiều đó. Chiều tàn, chỉ có một mình hắn, trong trời đất này dường như chỉ còn lại mỗi mình hắn.
2 Hồi 2 Nụ Tầm Xuân Cuối Trời - Hoa chưa tàn, trăng chưa khuyết. Trăng sáng rọi nơi đâu? Nụ tầm xuân phía cuối trời!. Yến Nam Phi chẳng lẽ đã say thật rồi sao? Hắn ngồi xuống, cạnh những bông hoa, giữa những mỹ nhân, trước mặt là ly rượu.
3 Hồi 3 Lầu Cao Trăng Sáng Đám khói từ từ tản ra. Đó là đoạt mệnh khói, trong giang hồ đã không biết bao nhiêu anh hùng thanh danh lừng lẫy đã phải chịu những cái chết đầy bí ẩn trong thứ khói này.
4 Phó Hồng Tuyết cúi đầu xuống, nhìn chân của mình, trong mắt hắn chứa đựng một nét mỉa mai và trách móc mà không cách nào hình dung được, hắn khẽ lẩm bẩm: - Ngươi lầm rồi, ta chẳng hề có hai chân, ta chỉ có một chân.
5 Hồi 4 Ngón Cái Của Bàn Tay Đen Không phải là người thì là gì? Là dã thú? Là ma quỷ? Là tượng gỗ? Hay là tiên phật? Có lẽ tất cả đều không phải. Chẳng qua những chuyện mà hắn làm gần như đã vượt qua giới hạn về năng lực của con người, cũng như đã vượt qua cả giới hạn về sức chịu đựng của con người.
6 - Tôi rất hiểu ngài, cũng biết ngài đã từng trải qua một chuyện đau lòng, người khiến con tim ngài bị tổn thương, nhất định rất giống tôi. Giọng nói của Minh Nguyệt Tâm rất kiên định, nàng nói tiếp: - Nhưng ngài nhất định phải hiểu rõ, cô ta là cô ta, không phải tôi, cũng không phải là ai khác.
7 Hồi 5 Chim Công Ngựa không làm người bị thương, xe không hề bị đổ. Người khách lạ trông rất bình thường này trong nháy mắt đã mất hút vào giữa đám đông giống như một cái bọt biển tan trong biển lớn vậy, tuyệt đối không khiến người khác phải chú ý tới.
8 Minh Nguyệt Tâm hằn học lườm nàng ta một cái, quay người lại hỏi Phó Hồng Tuyết: - Bây giờ có phải đến lúc nên uống thuốc rồi không? Phó Hồng Tuyết quay mặt ra cửa sổ, khẽ gật gật đầu.
9 Hồi 6 Trước Trận Quyết Đấu Phó Hồng Tuyết. Tuổi: khoảng ba sáu ba bảy tuổi. Đặc điểm: chân phải bị thọt, đao không rời tay. Võ công: Không thầy, không môn phái, tự mình sáng tạo một võ học riêng.
10 Hồi 7 Quyết Đấu Cái góc sau vườn có một cánh cổng nhỏ. Phó Hồng Tuyết từ cánh cổng đó mà đi vào, Đỗ Lôi cũng thế. Bọn họ không phi qua tường. Con đường nhỏ đã bị cỏ phủ kín và nếu như đi thẳng qua đám cỏ khoảng cách sẽ ngắn hơn nhiều.
11 Hồi 8 Khổng Tước Sơn Trang Mặt con người bản thân nó chính là một cái mặt nạ, một cái mặt nạ mà có thể tùy theo hoàn cảnh và tâm tình mà thay đổi bất cứ lúc nào.
12 Minh Nguyệt Tâm nói: - Nhưng bọn họ đều là bằng hữu của ngài. . . Thu Thủy Thanh nói: - Ta đã nói, thế gian này những kẻ chuyên bán rẻ bạn bè luôn không ít! Phó Hồng Tuyết cuối cùng mở miệng, nói: - Trong sáu người, chỉ cần có một kẻ phản bội thì đã quá đủ rồi.
13 Hồi 9 Một Đao Lấy mạng Cây mơ vàng trong vườn rì rào theo gió. Từ bàn cờ vang lên những tiếng thanh nhẹ như tiếng đàn. Tên thiếu niên trong bộ đồ trắng ngồi sửa móng tay, khuôn mặt hắn hoàn toàn vô cảm.
14 Công Tôn Đồ hỏi: - Còn một loại nữa thì sao? Yến Nam Phi lạnh lùng đáp: - Còn một loại nữa chính máu của những tên phản bội bất trung bất nghĩa! Công Tôn Đồ lúc này dĩ nhiên là cười không nổi nữa.
15 Hồi 10 Thay Đổi Tiếng khóc đột nhiên ngưng bặt. Trác Ngọc Trinh ngẩng đầu lên, kinh hãi nhìn Phó Hồng Tuyết: - Tôi không phải là Trác Ngọc Trinh? Tại sao ngài lại nói tôi không phải là Trác Ngọc Trinh? Phó Hồng Tuyết không trả lời cô ta, nhưng lại hỏi tiếp một câu đáng ra không nên hỏi: - Cô đã có mang được mấy tháng rồi? Trác Ngọc Trinh do dự giây lát, cuối cùng đáp: - Bảy tháng.
16 Trác Ngọc Trinh nói: - Nhưng cô chắc chắn phải có sự lựa chọn, một người con gái tuyệt không thể cùng lúc gả cho hai người đàn ông. Minh Nguyệt Tâm cười miễn cưỡng, nói: - Tôi đã chọn được rồi.
17 Hồi 11 Minh Nguyệt Ở Đâu Bóng đêm càng thâm, mặt đất một màu hắc ám. Bởi vì đêm nay không có minh nguyệt. Đêm nay minh nguyệt có phải đã chết? Yến Nam Phi quất ngựa tung vó, Phó Hồng Tuyết lại bất động ngồi gần người gã.
18 Hồi 12 Giữa Sinh Và Tử Tối đen chết người. Tĩnh lặng chết người. Không có ánh sáng, không có tiếng động, đều không đáng sợ, đáng sợ nhất là không còn hy vọng.
19 Hồi 13 Thiên Vương Trảm Quỷ Đao Một thanh đao có thể chém đứt làm hai một con ngựa đang phi, thanh đao đó phải ra sao? Không có ai thấy. Đao quang từ cánh rừng bên đường bay ra, xe ngựa lại đã phóng qua hai ba chục trượng, nhìn từ đó sang, không thấy người, càng không thấy đao, Phó Hồng Tuyết đứng trước người Trác Ngọc Trinh cùng hai đứa bé, mắt nhìn chằm chằm vào cánh rừng tối tăm dày đặc, bộ mặt trắng nhợt phảng phất lại càng nhợt nhạt hơn.
20 Hồi 14 Thả Trước Giết Sau Hồ Côn đứng trên Đăng Tiên Lâu dựa mình vào lan can, trông có vẻ hoàn toàn thỏa mãn. Đây là nơi khí phái cao thượng, trang hoàng hoa lệ, đồ đạc thanh lịch, mỗi cái bàn cái ghế đều làm bằng gỗ quý, chén toàn là đồ men sứ Giang Nam Cảnh Đức trấn.