141 Vương Ngọc Yến vội chạy đến bên Ðoàn Dự hỏi: - Hắn đánh chàng có đau không? Ðoàn Dự cười đáp: - Không có gì đáng ngại cả! Nhị ca đưa cho tiểu huynh một lá thư, gã Vương tử kia hiểu lầm, hắn ngờ là công chúa mời tiểu huynh vào hội kiến.
142 Ba Thiên Thạch cùng Chu Ðan Thần thấy cảnh ngộ kỳ lạ đã mấy lần gạn hỏi chủ nhân, nhưng đối phương vẫn trả lời theo một điệu, nói là "Hoạ sư chưa hoàn toàn.
143 Mọi người nghe thanh âm quái lạ này đều lộ vẻ ngơ ngác khôn tả. Chính ra ong mật chẳng có chi đáng sợ. Nhưng thanh âm chói tai này chưa từng nghe thấy bao giờ, nên ai cũng nghi ngờ không biết có phải là tiếng con ong không?Mọi người nhớn nhác không biết làm thế nào.
144 Mộ Dung Phục nói:- Cô mẫu phí bao nhiêu tâm huyết định bắt cho được người này, chẳng ngờ đi sai một nước cờ để y trốn mất. Ðiệt nhi nghĩ rằng muốn gặp y cũng chẳng khó gì, nhưng có gặp cũng bằng vô dụng mà cần phải bắt y ở liền bên để luôn luôn phục thị cô mẫu mới đáng.
145 Bỗng nghe Mộ Dung Phục đáp:- Một ả họ Tần, một ả họ Nguyễn. . . Mộ Dung Phục chưa nói hết câu, thì Vương phu nhân đã ngắt lời:- Hừ! Hai con hồ ly tinh quấn quít với y một chỗ ư? Mộ Dung Phục đáp:- Còn một người đàn bà đã có chồng.
146 Ðoàn Diên Khánh là người võ nghệ cao cường mà lớn mật. Lão không sợ hãi gì, ngang nhiên đi vào trong nhà. Vương phu nhân vì muốn bắt Ðoàn Chính Thuần mà xây dựng một trang viện rất lớn.
147 Ðoàn Diên Khánh đang bị trọng thương và gặp lúc gian nguy, đột nhiên được vị Quan Âm tóc dài áo trắng xả thân để lão thoả mãn, lão cảm thấy tinh thần phấn khởi, tin rằng thiên mệnh đã về với mình, ngày sau tất được lên ngôi báu.
148 - Bao tam ca! Việc đời nhiều khi ngoắt ngoéo, tam ca không thể hiểu được. Rồi tiểu đệ sẽ nói cho nghe. Bao Bất Ðồng lắc đầu đáp:- Không được đâu là không được đâu! Công tử gia! Bao Bất Ðồng tuy ngu xuẩn nhưng dụng ý của công tử cũng đoán ra được vài phần.
149 Vương phu nhân biết Mộ Dung Phục tâm địa tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác. Gã muốn thỏa đại nguyện thì còn kể gì đến tình cô cháu? Ðoàn Chính Thuần càng tỏ ra luyến tiếc mình thì Mộ Dung Phục lại càng uy hiếp.
150 Ðoàn Dự đưa tay ra đỡ lấy đầu mẫu thân. Chàng toan rút thanh trường kiếm ra, nhưng lại sợ rút kiếm càng làm cho mẫu thân chóng chết nên ngừng tay lại.
151 Triệu Hú trầm ngâm một lúc rồi nói:- Nhưng Nhưng làm Hoàng đế thay cho hài nhi, tức là thương hài nhi. Việc dùng người do NhữngNhững quyết định. Thánh chỉ cũng do Nhưng Nhưng bàn ra.
152 Triệu Hú nghĩ vậy bất giác nổi lôi đình, lập tức xé tan bản tâu. Mấy hôm sau Triệu Hú lâm triều, Phạm Tô Vũ lại dâng bản tâu nói:"Ðầu đời Chiêu Ninh, Vương An Thạch là Lã Huệ Khanh dựng ra phép mới, biến đổi lề luật cũ của tổ tông, đưa nhiều kẻ tiểu nhân vào làm hỏng việc nước.
153 Tiêu Phong từ khi lỡ tay ngộ sát A Châu, ông thương A Tử như em gái mình, nên nàng được Liêu chúa gia ơn, ông cũng ngỏ lời bái tạ. Gia Luật Hồng Cơ lại cho là mình đoán không sai, bụng bảo dạ:- Bây giờ ta thành toàn hôn sự cho y một cách vinh quang, rồi sai y khởi binh đánh Tống chắc là y phải tận tâm kiệt lực.
154 Tiêu Phong hỏi:- Hoàng đế phong cho tiểu Muội làm công chúa, tiểu muội có thích không? Ông vừa nói vừa giơ túi rượu lên, mở nắp ra rót vào miệng uống ừng ực.
155 A Tử vừa kinh hãi vừa mừng thầm, liền cầu khẩn Quý phi:- Hảo tỷ nương! Tỷ nương cho tiểu Muội coi một chút! Mục Quý phi nói:- Coi thì được, nhưng đừng dốc lên.
156 Tiêu Phong nghĩ một lúc lâu nữa liền vỡ lẽ ra, ông tự nhủ:- Hoàng thượng muốn tỏ ra là một bậc anh hùng, ngài muốn cho ta phải khâm phục bằng cách tự mình dẫn binh Nam chinh để lấy giang sơn nhà Ðại Tống.
157 Bọn Liêu binh giả, cổ buộc vải trắng cứ nhằm quân Liêu mà đâm mà chém. Tiêu Phong thấy người Liêu bị chết tơi bời, thây nằm chật đất, tay ông cầm miếng vải trắng bất giác run lên la hoảng:- Ta là người Liêu chứ không phải người Hán.
158 Tiêu Phong nói:- Hiền đệ ơi! Chúng ta đi thôi!A Cốt Ðả dạ một tiếng nhưng vẫn trỏ tay lên mặt thành lớn tiếng mắng:- Quân chó má kia! May mà bữa nay bọn mi chưa đụng đến một sợi lông của đại ca ta, không thì ta đạp phá Nam kinh thành bình địa, giết hết bọn Liêu cẩu chúng mi.
159 Quân Liêu lớn tiếng tung hô:- Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Tiếng hoan hô chấn động cả hang núi. Trên quan ải, quân Tống thấy bên địch quá đông thì phập phồng lo sợ.
160 Bọn Hư Trúc, Ðoàn Dự đứng bên thi thể Tiêu Phong, người thì khóc rống lên, kẻ thì ngậm ngùi sa lệ. Bỗng nghe thanh âm một thiếu nữ thét lên:- Tránh ra! Các ngươi hại chết tỷ phu ta rồi, lại còn ngồi đây giả vờ khóc lóc làm chi?Nàng vừa nói vừa giơ tay ra đẩy mọi người.