121 Bao Bất Ðồng liền nhân cơ hội đó nói ngay:- Nếu thế thì còn gì hay hơn nữa. Trưởng lão đã thống lĩnh anh em quý bang cùng bọn tại hạ đi bắt kẻ thù chung là Kiều Phong.
122 Bỗng nghe Cưu Ma Trí lại lên tiếng:- Tiểu tăng được nghe tiên sinh nổi danh bằng kiếm pháp và có đề cập đến môn "Lục mạch thần kiếm" tại chùa Thiên Long nước Ðại Lý là thiên hạ đệ nhất kiếm và tiếc là chưa được biết rõ cho thoả chí bình sinh.
123 Nhà sư già từ từ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Bác. Mộ Dung Bác thấy mục quang nhà sư lờ đờ tựa hồ không nhìn rõ mọi vật, lại giống người trong tâm có ẩn tàng chi bí mật.
124 Tiêu Phong thấy Tàng kinh các địa thế chật hẹp, lại đông cao thủ không tiện đánh nhau. Ông liền vận đến mười thành công lực muốn chỉ trong vài chưởng là hạ sát địch nhân ngay.
125 Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục đều thấy phụ thân mình mở mắt mỉm cười thì nỗi mừng biết lấy chi cân. Bỗng Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác hai người khoác tay nhau đến quỳ trước mặt nhà sư già.
126 Chung Linh cười hích, suýt đổ chén thang gà xuống người Ðoàn Dự. Nàng vội lấy lại bình tĩnh, để thìa canh vào bên miệng Ðoàn Dự một cách chậm chạp. Ðoàn Dự nuốt mấy thìa rồi nhìn thấy vẻ mặt Chung Linh tươi như ánh hồng buổi ban mai.
127 Ban đầu Tiêu Phong thấy A Tử làm điều càn rỡ, sai người móc mắt Chung Linh thì trong lòng tức giận vô cùng, nhưng ông thấy cặp mắt nàng vô thần, lại nhớ ngay tới lời dặn của A Châu lúc lâm tử mà không bao giờ ông quên được.
128 Lúc này trời đã tối mịt. Cúc kiếm thắp ngọn đèn dầu lên ánh đèn lửa vàng khè in bóng Tiêu Phong lớn như ông Hộ pháp vào bức tường đất. Tay ông bóp khẽ một cái, con cọp nhỏ bằng cây nát ra như cám.
129 Khi Tiêu Phong từ Nam Kinh lên đường xuống Nam để đến núi Thiếu Thất thì mười tám tên võ sĩ Khất Ðan đã chứa rượu vào các bì để đem theo. Nhưng lúc này bọn võ sĩ không ở bên mình thành ra gần hai bữa nay ông không được uống rượu.
130 Tiêu Phong quay lại bảo Hư Trúc:- Nhị đệ! Nội lực gã này không phải tầm thường. Hư Trúc nói:- Ðúng thế!Bỗng lại thấy một người, tay múa song đao xông tới.
131 Ðoàn Dự vội nói:- Vương Bang chúa! Bang chúa mau ngăn trở vị nhân huynh béo mập kia, đừng để y chặt đứt cây tùng. Du Thản Chi lạnh lùng hỏi lại:- Ta ngăn trở y làm chi? Ngăn trở y thì được cái lợi gì? Ðoàn Dự đáp:- Cây tùng mà đổ xuống thì mấy người kia đều chết hết.
132 Vương Ngọc Yến dậm chân nói:- Trời ơi! Nỗi thương tâm của ta không liên can gì đến công tử. Ðoàn Dự nói:- Thế ra cô nương không trách tại hạ?Vương Ngọc Yến nói:- Dĩ nhiên là không! Ðoàn Dự nói:- Có thế tại hạ mới yên tâm.
133 Nghe giọng nói âm thầm dường như không phải là người có hảo ý, Ðoàn Dự toan quay đầu lại, thì đột nhiên thấy huyệt "Thân Trụ" ở sau lưng bị người đó nắm chặt.
134 Dưới ánh trăng, một bóng người lướt theo chưởng phong. Thân pháp lẹ làng ít người bì kịp. Mộ Dung Phục không chờ cho người kia hạ xuống, phi thân nhảy về phía trước, vừa vung chưởng đánh ra, vừa quát hỏi:- Ai? Sao lại dám trêu cợt công tử gia đây? Người kia còn lơ lưng trên không, phóng chưởng ra gặp phải chưởng lực Mộ Dung Phục rồi lại lạng người đi ra xa hơn trượng mới hạ xuống.
135 Cưu Ma Trí vừa bắt Mộ Dung Phục xong, bất giác nghĩ đến phụ thân y tặng bí lục phái Thiếu Lâm cho mình, nên y biết là mối hoạ tâm phúc mà không xử tử ngay tức khắc, chỉ quăng xuống giếng khô để cho y chết được toàn thi thể.
136 Giữa lúc ấy hai tay Cưu Ma Trí nắm trúng cổ họng Ðoàn Dự bóp thật mạnh. Ðoàn Dự thở hít khó khăn, nói không ra tiếng. Vương Ngọc Yến cả kinh, thò tay ra kéo tay lão.
137 Quan Thượng thư bộ Lễ đứng bên ngự toạ, mở cuốn trục ra lớn tiếng đọc:- Thuận thiên thừa vân, Quảng Thánh thần võ Tây Hạ Hoàng đế xuống sắc chỉ: "Các khanh nghe lời hiệu triệu, từ xa đến đây, trẫm rất khen ngợi và ban ngự yến.
138 Ðoàn Dự đang lấy làm khoan khoái trong lòng thì Cưu Ma Trí lại lên tiếng:- Công tử là người nhân hậu, sau này tất được hưởng hạnh phúc dồi dào. Lão tăng hôm nay xin cáo biệt.
139 Ðoàn người đi thêm vài khúc quanh nữa, bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách. Họ đã đến bên cạnh một khe suối. Trong chốn cấm cung mà đột nhiên thấy lạch nước sâu này, ai cũng không khỏi đem mối nghi ngờ.
140 Ả cung nữ nói:- Bao tiên sinh thật là người mau lẹ. Công chúa nương nương có ba vấn đề thỉnh giáo: Một là trong đời Bao tiên sinh cho nơi nào là nơi khoái lạc hơn hết?- Tại hạ thích thú nhất là khi còn học nghề nắn đồ sứ trong một tiệm kia.