1 Âu Dương Siêu, Giang Mẫn và Tiểu Uyên ba người sau khi từ biệt bà dì với các người cao thủ của phái Nam Hải rồi liền lên đường đi luôn, vừa đi vừa điều tra tung tích của những tên ác đồ mạo danh giá họa mình.
2 Các hòa thượng của phái Thiếu Lâm vừa đi khỏi thì các đạo sĩ của phái Võ Đang cùng bảo vệ Trí Thanh đạo trưởng đi, nhưng trước khi đi chúng còn hậm hực nhìn Âu Dương Siêu một cái rồi mới đi hẳn.
3 Âu Dương Siêu nghe nói ngạc nhiên, tỏ vê không hiểu hỏi tiếp:- Giáo chủ nói như thế là có ý chỉ việc gì vậy?- Lão đệ quên rồi hay sao?- Quả thật là tại hạ không biết.
4 Y hết sức bênh vực ta như vậy là muốn lấy lòng ta để che đậy những hành động hung ác năm xưa của y chăng?Còn những tay cao thủ khác của giang hồ chẳng hay là những tay nào thế? Thiên Thủ Đại Thánh Thạch Bất Phàm, Đông Hải Nhất Kỳ vã Tang Tử Tu chúng chả là những tay cao thủ năm xưa.
5 Kính Nghiêu cau mày lại ngạc nhiên hỏi tiếp:- Chú em nói như thế là nghĩa lý gì?- Ý của tại hạ nói, năm xưa ai đã dự trận vây đánh cha của tại hạ chí chết, người đó tức là kẻ thù ngày nay của tại hạ.
6 Cái Môn Bát Kiệt tức giận khôn tả, hình như họ chỉ muốn hy sinh tánh mạng để về đạo vậy. Kính Nghiêu mỗi tay chộp một thằng nhỏ cưng của mình, thấy mồm chúng rỉ máu tươi ra biết thương thế khá nặng, lại thêm trông thấy Bát Kiệt người nào cũng phẫn uất, ông ta càng mủi lòng vô cùng, nước mắt sắp nhỏ ròng xuống liền nghiến răng mím môi dậm chân một cái và nói tiếp:- Còn đứng đấy làm gì.
7 Tiếng cười nhạt ấy vọng tới một cách quá đột ngột, Âu Dương Siêu vội phi thân về phía đó tức thì. Nhưng khi chàng nhảy tới nơi thi không có hình bóng một người nào hết, liền bụng bảo dạ rằng:"Chẳng lẽ trên thế gian này lại có ma chăng? Ta đã gặp ma rồi ư?".
8 Tiếng kêu gọi vừa dứt, Âu Dương Siêu đã thấy Trác Tiểu Yến hiện ra ở trước mặt, vẻ đẹp của nàng không kém gì năm xưa. Trác Tiểu Yến đột nhiên xuất hiện, khiến Âu Dương Siêu nghĩ lại chuyện Thiên Tâm Trang năm xưa, nàng với mình âu yếm như thế nào, đến giờ hãy còn nhớ kỹ.
9 Âu Dương Siêu đã rút cờ báu ra, oai phong lẫm lẫm, rồi giơ cờ báu lên lớn tiếng nói:- Lão quái vật đã hiểu rồi thì hay lắm, mau nộp mạng cho ta đi!Nói xong, chàng múa cờ giở thế Bôn Lôi Thiểm Điện (Sấm chạy điện chớp) tấn công luôn một thế.
10 Âu Dương Siêu giơ tay ra ngăn cản và hỏi:- Bạn họ Bốc, quí vị nói đùa hay là thành tâm làm giúp tại hạ?Bốc Thông ngừng chân lại nghiêm nghị đáp:- Anh em thuộc hạ một lòng chí thành, nếu trong vài tháng trời không làm xong ba việc đó thì đã có giáo qui của Nhất Thống Giáo trị tội anh em thuộc hạ.
11 Âu Dương Siêu chưa nguôi cơn giận, quên cả chuyện cờ thế của mình lợi ại như vậy mà đối phương chỉ rung tay khăn đen một cái, sức lực của lá cờ báu của mình đã tiêu tan liền mà chàng vẫn chỉ tay vào mặt thiếu nữ nọ quát lớn một tiếng:- Võ Lâm Tam Tuyệt, danh trấn hải nội hải ngoại, ngươi một con nhỏ miệng chưa hết hơi sữa mà dám tùy tiện nói nhục đến tên tuổi của ba vị như vậy?- Sao ngươi bảo ta làm nhục họ?- Ngươi là cái thá gì mà dám gọi các vị ấy là lão đại, lão nhị như vậy?Thiếu nữ áo đen thất thanh cười hì một tiếng thu cái khăn đen bỏ vào túi rồi tiến lên vừa cười vừa nói tiếp:- Mình đầy hơi sữa mà lại bảo người khác là đầy hơi sữa như mình, ngươi mới thật là bất kính dám gọi ta là con nhãi con, Cầu lão nhị có mặt ở đây cũng không dám gọi ta như thế - Ngươi nói ngông cuồng như vậy không.
12 Âu Dương Siêu quay đầu lại nhìn Văn Long, ngờ đâu tên tiểu nhân này đã lẻn trốn đi từ lúc nào rồi. Chỉ còn một mình chàng đứng ngẩn người ra tại đó, nhất thời chàng thấy cô đơn khôn tả.
13 Âu Dương Siêu nói xong, liền bẻ một cành cây làm kiếm giơ lên múa, vừa ra tay một cái chàng đã sử dụng ngay một lúc hết hai thức. Lão ni cô bỗng thấy thế kiếm của chàng mặt liền biến sắc, vội nghiêm nghị hỏi:- Thế Kiếm Bát Thức, ngươi là môn hạ của Âu Dương Đại Hiệp, nhất trấn võ lâm?- Không phải.
14 Trên Đào Hoa Độ có một thiếu niên áo xanh đang đi đi lại hỏi thăm những người qua lại xem có thấy nhóm người nào với một cái xe lừa đi qua đây không?Thiếu niên ấy chính là Âu Dương Siêu.
15 Một lát sau hai người đã đi lên trên đèo núi. Chàng thấy trước mặt có một quãng đường rất rộng, mỗi bề dài chừng mười mấy trượng mọc đầy cỏ xanh, trông như một tấm thảm rất đẹp mắt, phía sau quãng đường, chỉ cô một căn nhà rất nguy nga hình như mới xây cất thì phải, trông không khác gì một phủ đường của một quan to vậy, trên cửa sổ có treo một tấm bảng đề ba chữ "Công Đức Đường" thật lớn.
16 Mấy chục quái nhân áo đỏ tay đều cầm khí giới ở bốn mặt xông lại bao vây Âu Dương Siêu mà tấn công. Âu Dương Siêu không hiểu lai lịch của bọn quái nhân áo đỏ này ra sao, bụng bảo dạ rằng:"Núi Côn Sơn này tuy lớn thật nhưng dù sao cũng chỉ là một hòn đảo ở hồ Động Đình thôi, đã có Công Đức Đường của Nhất Thống Giáo lập trại nơi đây, thì làm gì còn sơn trại khác có thể đóng trại được ở trên này nữa, cổ nhân đã có câu:Một núi không dung được hai hổ".
17 Nhạc Lân ung dung vuốt râu vừa cười vừa nói tiếp:- Âu Dương đường chủ khách sáo quá, chúng ta là người thân với nhau cả. Công Đức đường với Chấp pháp đường như một thôi, hà tất đường chủ phải câu nệ như thế.
18 Âu Dương Siêu thấy hai người đã đấu được hơn mười hiệp càng đấu càng nhanh, và chàng biết đấu thêm chút nữa thì Giang Mẫn thế nào nàng cũng bị thua nhưng may thay Nhạc Lân bảo thủ nhiều hơn tấn công, nhờ vậy Giang Mẫn mới không bị thua ngay là thế, chàng vội nhảy lên lớn tiếng nói:- Xin lão đường chủ hãy ngừng tay, để tại hạ tiếp tay cho.
19 Trời tháng năm rất nóng bức, nhà nào nhà ấy ngoài cửa đều treo cành sương bồ và lá ngải. Trên sông Trường Giang và Hán Thủy người đứng đông kịt hai bên bờ để xem đua thuyền rồng.
20 Chùa Qui Nguyên là một ngôi chùa ở trên Tây Ngạn sông Hán Thủy. Trong lúc đêm khuya, trông ngôi chùa càng lớn rộng và trang nghiêm thêm. Âu Dương Siêu vừa tới nơi, thấy bốn bề đều yên lặng không có bóng người nào hết.