1 Ngọn núi ấy cheo leo hiểm trở đứng sừng sững giữa trời, trông thật ghê rợn. Chỉ cần nhìn thoáng qua một lần du khách cũng không thể nào quên được suốt đời, gai ốc nổi lên cùng mình, chân đứng không vững.
2 - Mạnh tiền bối, điều đó càng chứng tỏ sư phụ của tại hạ không hãm hại tiền bối. Mạnh Băng Tâm xẵng giọng mắng :- Nói láo! Mắt ta không mù. Ta không nhìn lầm Lương Thiên Kỳ ra người khác.
3 - Tuy chuyện là thế nhưng Thuần Vu tiền bối đã lìa bỏ cõi trần. Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười cướp lời :- Tư Đồ huynh hà tất phải lo lắng. Bổn cô nương biết rằng trừ việc có giấy chứng nhận và có chữ ký của Đăng Lâu Tửu Khách Thuần Vu Sán ra còn có một con đường tắt có thể tham dự Thiên Trì hội.
4 Lư Minh chắp tay vái chào nói :- Tư Đồ bằng hữu, bằng hữu định chỉ giáo gì cho tôi đây, dùng khí giới hay là. . . Tư Đồ Ngọc tươi cười, đỡ lời :- Oai danh của Lữ trang chủ vang động khắp miền Bắc Hải, đại hiệu của Trại chủ có phải là bốn chữ Thiết Tý Phi Long không?- Rất phải, Tư Đồ bằng hữu hỏi như vậy làm chi?Tư Đồ Ngọc ngạo nghễ cười nói :- Kéo cung phải kéo cho thực mạnh, dùng tên phải dùng tên dài.
5 - Huynh, tại sao huynh lại nhìn tôi trừng trừng như vậy?Tư Đồ Ngọc trợn mắt, nói :- Phải chăng Tiêu cô nương đã lén theo dõi tại hạ tới Nghi Sơn chăng?Tiêu Lộng Ngọc gật đầu, mỉm cười đáp :- Bởi vì tôi biết rằng đối với quỷ vực Nghi Sơn Tam Ác trang huynh không được quen thuộc cho lắm, cho nên mới ngầm theo huynh tới đó.
6 - Ngọc đệ nếu thấy khó. . . Tư Đồ Ngọc vội vàng gượng cười đỡ lời :- Xin Ngọc tỷ thứ lỗi không phải là tiểu đệ có gì khó nói đâu bởi vì chính tiểu đệ cũng không biết việc ân oán của ân sư với Mạnh tiên tử tại sao hai người đang yêu nhau lại đâm ra oán hận nhau như vậy, tiểu đệ chỉ biết.
7 - Như vậy cũng được, đối với Vô Song Quái Tẩu Đường Bách Hiểu, trước hết chúng ta hãy đối xử ngon ngọt, rồi sau có thế nào mới dùng đến biện pháp mạnh.
8 - Có chứ, cách hay nhất để giải trừ trở ngại trên đường tình chỉ có hai chữ “Chuyên nhất”. Nếu công tử làm được cái việc “Bao nhiêu nước ngọt trong trời đất ta chỉ uống có một hớp mà thôi” thì sẽ gặp được chân tình mà tiêu trừ được bao nhiêu trở ngại, suốt đời được an vui.
9 Thì ra người đứng trước mặt chàng đâu có còn là một bà già bốn năm chục tuổi xấu xí đến ma chê quỷ hờn nữa, mà là một thiếu phụ tuổi trạc ba mươi, nhan sắc lộng lẫy, không hề thua kém Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ một tí nào.
10 - Chuyện này thì đơn giản lắm, Lâm Thắng Bô sẽ không thất ước, tất vào ngày mùng bảy tháng bảy lão sẽ lên Quát Thương sơn Mê cung, chúng ta chỉ việc tới trước ngày đó, đợi ở ngoài cửa Mê Hồn giáp là được.
11 Đã có chủ định, Trình Di Siêu liền mỉm cười nói với Tư Đồ Ngọc :- Tư Đồ huynh, lần này chúng ta tới Hội Kê sơn Lạc Hồn nhai đường đất đã không gần, mà tiểu đệ lại nóng lòng muốn trả thù cho người anh, muốn biết Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hiện giờ ở đâu, vậy chúng ta cũng nên ra sức nhanh chân lên một chút, Tư Đồ huynh nghĩ sao?Tư Đồ Ngọc gật đầu cười, hai người bèn thi triển khinh công vùn vụt lướt đi.
12 - Bởi vì hai cái trang sức ấy có điểm rất lạ lùng. Tư Đồ Ngọc hỏi :- Trình huynh nói vậy là có ý gì?Trình Di Siêu ánh mắt sáng ngời, mỉm cười nói :- Thường thường những trang sức của phụ nữ thì trừ những trâm hoa ra, nhiều lắm là gài thêm một đóa ngọc diệp, chứ như con ong mật trắng ở trên đầu thiếu phụ áo đen, thì thực bình sinh tiểu đệ chưa được trông thấy bao giờ.
13 - Thạch lão nhân gia, Mộ Dung Lâm này không dám ngông cuồng đâu, nhưng có điều tuy tôi không thắng nổi vị Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, nói rõ ra là bị bại đi nữa thì cũng có thể làm cho đối phương phải tiêu hao công lực khá nhiều, cứ xem như vậy thì dù Lâm Thắng Bô có bản lãnh cao siêu đến đâu đi chăng nữa, thì ngay tại Quát Thương mê cung cũng tiêu tan cả danh tiếng một đời theo dòng nước không sai.
14 - Dáng dấp như ngọc, thân mình như rồng, vị Tư Đồ huynh của tại hạ đây chẳng lẽ không đáng với danh hiệu Ngọc Long kiếm khách hay sao?Thạch Mại Sùng nói :- Vừa rồi Trình đại hiệp có nói Tư Đồ lão đệ đã một mình một ngựa xông pha lên Tam Ác trang, lại giết cả Thiết Toán Tú Tài Ngô Hồng Liệt với đường gươm tuyệt diệu phải không?Tư Đồ Ngọc cười nói :- Đấy là một việc nhỏ có đáng gì đâu.
15 - Trình huynh muốn coi thì cứ coi đi còn đệ thì không có hứng thú ấy đâu. Tư Đồ Ngọc vừa dứt lời thì Trình Di Siêu bỗng kêu ồ lên một tiếng thất kinh nói :- Tư Đồ huynh, đệ đoán sai rồi, cuộn giấy này không phải là thư tình nhưng lại có quan hệ mật thiết đối với huynh.
16 - Thì ra nàng. . . nàng lại nói. . . nói như vậy à?Câu nói lẩm bẩm đó của Tra Nhị Minh đã khiến Trình Di Siêu chợt hiểu ra tất cả những điều mà chàng vẫn nghi ngờ ở trong lòng xưa nay.
17 - Xin đa tạ Tư Đồ huynh, xin huynh cho biết thêm, cô gái vừa nhảy xuống vực thẳm là ai vậy?Tư Đồ Ngọc vừa dẫn Miêu Xích Phượng trở về đường cũ, vừa cười đáp :- Cố gái ấy là Nữ Táng Môn Điển Cổ Lệ, sư muội của Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh.
18 Nhưng đi được khoảng thời gian ăn xong một bữa cơm, thì Tư Đồ Ngọc bỗng ngừng bước nói :- Miêu công chủ, Công chủ có thấy chúng ta đã đi cả ngày rồi mà vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn ở cửa Mê Hồn giáp hay sao?Xích Phượng đưa mắt dáo dác nhìn chung quanh, mặt ngọc hơi đỏ ửng, nàng bẽn lẽn nói :- Ai mà không thấy thế đâu, hóa ra chúng ta trước sau vẫn không đi được một bước, tựa hồ như chúng ta đã sa vào Mê Hồn trận rồi thì phải.
19 - Tư Đồ huynh nói chuyện với Phụng Thoa lệnh chủ ở chỗ nào?Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :- Ở Nam Hoang tử cốc. Nói xong, chàng liền đem cái chuyện ngày qua thuật sơ qua cho Miêu Xích Phượng nghe.
20 Buổi chiều tà, một mảnh trăng. Tiếng âm thanh nhỏ vang khắp mặt đất, càng nghe càng rõ ràngĐó đây như có như không, bóng đèn sau lưng thấp thoáng khó mà phân biệtTiếng ngâm của chàng vừa vang lên, thì bọn Mê cung Tứ sát Tửu, Sắc, Tài, Khí đều giật nẩy mình hốt hoảng, mặt mày biến sắc, đứng phắt người dậy.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50