1 Chát! Chát chát! Chát chát chát!Hai thanh kiếm gỗ phi vũ giao đấu, thỉnh thoảng chạm nhau phát ra tiếngchan chát. Có khi thật lâu không chạm nhau, nhưng cũng có khi chạm nhauliên hồi, tiếng chan chát liên miên bất tuyệt.
2 Tiếng binh khí chạm nhau liên miên bất tuyệt, bỗng một làn ngân quanglóe lên, một thanh kiếm văng về phía đám gia nhân làm chúng hoảng kinh ùchạy tán loạn, một thanh kiếm văng về phía bàn tiệc, có cả một thanh baybổng lên cắm phập vào xà nhà.
3 Thậm chí những trận đánh vào đêm trăng tròn cũng một người đánh trong imlặng, một người chịu đòn trong im lặng. Ðịch vân đã Sớm nhận ra một điều,nếu chàng tránh né tiếp xúc với gã, không nói chuyện với gã thì cơn thịnh nộgiảm đi rất nhiều và đánh cũng nhẹ tay hơn nhiều.
4 sáng hôm Sau bọn ngục tốt lại nhìn thấy một cổ tử thi nữa, cũng ồn àomột chút rồi đâu lại vào đó. Ðến gần trưa thì bọn ngục tốt lần lượt dẫn vàohơn chục phạm nhân nhốt vào cùng lao với Ðịch vân và Ðinh Ðiển.
5 Ðinh Ðiển gật gật đầu tiếp:"Ta với vạn Chấn sơn có gặp qua vài lần biết võ công của lão khá cao,lúc ấy võ công của ta kém xa lão. Thấy ba Sư huynh đệ lão vây công mộtngười ta nghĩ chắc là Sẽ dễ dàng khuất phục đối phương, hơn nữa lão nhânkia lưng đã bị trúng thương, máu chảy ướt cả áo mà lại chỉ có tay không đốichọi với ba người.
6 Ðinh Ðiển đưa mắt nhìn nhanh về phía ba người mới tới, hạ giọng hỏi:- Bốn con Số ta vừa mới đọc, ngươi nhớ kỹ rồi chứ?Ðịch vân nhìn thấy ba người kia đã đến gần, một người cầm kiếm, mộtngười cầm đao người còn lại tuy tay không nhưng vẻ mặt trông rất âm trầmhiểm ác.
7 Trường Giang qua khỏi Giang Lăng thì uốn lượn giữa đất Tương (HồNam) và đất Ngạc (Hồ Bắc), Sau đó chảy thẳng về đông. vùng này địa thếtương đối bằng phẳng, nước chảy lượn lờ, chiếc thuyền con theo thế nướcchầm chậm trôi giữa dòng Sông, bỏ lại Sau lưng nhiều trấn thôn làng mạc.
8 Ðứng im một lúc chàng quay trở vào trong miếu, bếp lửa đã tắt từ lâu, bêncạch chảo canh thịt chuột lại thấy hai con chuột nằm chết, bụng ngữa lên trời,vành tai vẫn còn giật giật.
9 Ðịch vân thấy người hiếu kỳ kéo tới mỗi lúc một đông, Sợ càng lúc càngkhó thoát thân, vội lượm mái chéo cặp dưới nách, tay huơ đao quát:- Mau tránh đường!vừa quát vừa tập tễnh đi ra khỏi quán.
10 Hoàng mã nghe tiếng chủ, biết là mệnh lệnh dừng chân, nhưng vì Ðịchvân thúc riết quá, muốn dừng mà không được. Thủy Ðại nghiến răng quát:- Tiểu ác tăng! Ngươi mà không dừng lại, lão phu thề Sẽ xé xác ngươithành trăm mảnh!Thủy sinh kêu lên:- Cha! Cha! Cứu con!Thủy Ðại nghe con gái kêu cứu thì lòng đau như cắt nói:- Hài nhi! Chớ Sợ, bằng mọi giá, cha Sẽ cứu con.
11 Ngủ tới nửa đêm xảy nghe có người vỗ vai mình, Ðịch vân giật mình tỉnhdậy, thấy Huyết Ðao lão tổ kề mặt Sát tai mình nói:- Có người tới!Ðịch vân giật mình kinh hãi, nhưng liền đó mừng rỡ nghĩ thầm:"Hễ có người tới tất phải có đường vào, mà có đường vào tất phải cóđường ra.
12 "sáu mươi chín kế! sáu mươi chín kế!"Huyết Ðao lão tổ gắng gượng đến lúc này thì toàn thân đã bải hoải, chỉmong Sớm được nằm xuống ngủ một giấc dài lấy lại Sức.
13 Thủy sinh và Hoa Thiết Can ngạc nhiên ngẩn người, không biết HuyếtÐao lão tổ đang thi triển thứ công phu gì mà kỳ dị đến như vậy. Cổ họng Ðịch vân đã được giải thoát khỏi đôi tay chẹn cứng của HuyếtÐao lão tổ, hít thở mạnh mấy hơi, Sau đó vội đứng dậy, nhưng chân phải bịgãy chưa lành, đau đớn kêu ối lên một tiếng co chân phải lên chỉ đứng bằngmột chân trái.
14 Ðịch vân kéo lại chiếc tăng bào đã rách nát che kín ngực, Sợ Thủy sinhnhìn thấy da thịt mình mà phải ngượng. Nào ngờ vừa kéo áo thì một tập Sáchmỏng rơi ra, chính là quyển Huyết Ðao kinh của Bảo Tượng.
15 Ðịch vân lưu lại trong tuyệt cốc thêm nửa tháng nữa, đem đao pháp vànội công ghi trong Huyết Ðao kinh luyện đến khi thật thuần thục, ước chừngkhông thể nào quên được nữa.
16 Ngôn Ðạt Bình chẳng tỏ chút vội vã, cúi người lượm chiếc trường bào lên,tỉ mẩn mặc vào, chậm rãi cài nút, lại còn vuốt phẳng vạt áo, Sau đó mới từ tốnnói:- Ðại Sư ca quá lời rồi.
17 vùng Tương Tây và Kinh châu cách nhau chẳng xa mấy, vài hôm SauÐịch vân đã có mặt ở Kinh Châu. Ðây chính là đoạn đường mà chàng và Sưmuội theo chân Sư phụ đi Kinh Châu ngày trước.
18 Thích Phương nghe nói thì càng Sợ, vội chạy ra ngoài, kéo tay Không TâmThái, hỏi:- Lúc nãy, khi mẹ đi ra ngoài, con có thấy ai đi vào phòng không?Không Tâm Thái gật đầu, nói:- Lúc nãy con thấy Ngô thúc thúc vào, thấy cha ngủ nên Ngô thúc thúc đira.
19 Chúng đệ tử vạn gia náo loạn một lúc rồi trở về bẩm báo, không tìm thấyđịch nhân. vạn Chấn sơn căn dặn Thích Phương phải tuyệt đối giữ bí mật về việc vôtình tìm thấy Liên Thành kiếm phổ, không được để lộ ra với bất kỳ Sư huynhđệ nào.
20 vạn Khuê xua tay kêu lên:- Ðừng gãi! Ðừng gãi! Chính là móng tay của cha mang độc vào. . . vạn Chấn sơn kêu lên:- Chết rồi! Thì ra là như vậy!Giờ thì lão đã tỉnh ngộ, kêu lên:- Tiểu dâm phụ ngâm Sách vào chậu máu độc, tên tiểu tặc Ngô Khảm lúcnãy lại không chịu đứng yên mà chết còn cào tay ta rách mấy đường chảymáu.