1 Lý Tam Lang là một con người, một nam nhân, một tu mi trượng phu ngang tàng bất khuất. . . Nhưng Lý Tam Lang thực ra là hạng tốt hay xấu, là người thiện lương hay là kẻ bất nhân thì chẳng một ai biết chắc cả, vấn đề còn mù mờ quá.
2 Bỗng nghĩ ra một cách, Bạch Y thiếu phụ quay lại gọi Mã Quân Võ, bảo :- Lại đây! Mọi người đều đang trông đợi. Ai cũng đang ấm ức chưa được thấy tiểu Tam Lang.
3 Nam Cung Thu Lãnh tự trấn tĩnh mau lẹ đáp :- Ồ! Quá đơn giản! Người người đều biết Lý Tam Lang có mặt tại tòa Quan Đế miếu này. Tại hạ đã đến đây trước hơn ai hết và đã gặp hắn ngay ở đại điện, như vậy hắn là Lý Tam Lang chứ ai.
4 Đông Môn Trường Thanh quét mắt khắp lượt hỏi chung :- Ta muốn nêu một câu hỏi: Ai đã cho các vị biết tin Lý Tam Lang có mặt tại Quan Đế miếu?Tư Mã Thường đáp :- Ta nghe thiên hạ đồn.
5 Nào ngờ hai hán tử lùn bất thần ngửa mặt nhìn trời cất tiếng cười rộ. Ban đầu, cả hai đồng thời xỉa tay chỉ vào mặt Phi Bạt Đồng Tử, kế đó, cùng chuyển thân, đứng đâu lưng vào nhau, tay ôm lấy bụng, vẫn tiếp tục cười, cười đến rung động khắp người và hai cái đầu không ngớt luân phiên nhau rất nhịp nhàng: hễ gã này ngẩng lên thì gã kia cúi xuống.
6 Toàn thể cao thủ đương trường đều biến sắc. Nhưng chẳng một ai cử động, vì chẳng lẽ tự tỏ ra mình nhát sợ, mà cũng chẳng lẽ dại dột nhảy ra xung phong khai chiến với Bệnh Tây Thi.
7 Bệnh Tây Thi biến sắc nhưng cố cười làm tỉnh hỏi :- Lão ưng khuyển, còn chưa chạy sao?Đông Môn Trường Thanh hững hờ đáp :- Trong tòa Quan Đế miếu này đang có cả một kho tàng châu báu, đâu đành bỏ đi.
8 Đông Môn Trường Thanh buông một chuỗi thở dài, thật dài. Lão từ từ đặt Đỗ Thập Nương xuống, đoạn xòe hữu chưởng vỗ vào huyệt "Yêu Nhãn" sau lưng nàng một cái.
9 Hai bóng người đứng sừng sững trước thạch giai bên tả. Hai con người này, không biết đã đến tự lúc nào, cũng không biết đã do ngã nào mà vào đây. Chính là "Bá Đao" Nam Cung Thu Lãnh và "Đại Hoàng Phong" Tư Mã Thường!Đông Môn Trường Thanh chẳng chút nào thay đổi sắc diện, khoan thai cất phong thư vào túi, đoạn quét mắt vào mặt hai người, hững hờ lên tiếng :- Không ngờ hai vị chưa bỏ chạy đâu xa, càng không ngờ hai vị còn trở lại.
10 Lồng theo câu hỏi, một bóng xanh thấp thoáng, trước mặt Đông Môn Trường Thanh đã xuất hiện một thanh y thiếu nữ, đúng là thiếu nữ đã đến Quan Đế miếu đưa thơ bữa trước.
11 Tuấn Dật Bạch Y Khách tươi cười nói :- Nếu tôn giá đã có điều húy kị thì tại hạ chẳng dám miễn cưỡng. Vậy chúng ta cứ đàm đạo ngay tại đây. Đông Môn Trường Thanh điềm đạm :- Sách có câu: "Sự vô bất khả đối nhân ngôn".
12 Thanh y thiếu nữ ngồi dựa một gốc mai hoa, đầu áp sát vào thân cây, mái tóc rũ xuống trán, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say. Chiếc giỏ trúc đựng những cành hoa mai nằm lăn lóc bên cạnh, như canh chừng giấc ngủ bất thường của nàng.
13 Có người nói: rượu vào, lòng sầu có thể được hóa giải, nỗi sầu sẽ tiêu tan đi. Có người nói: rượu mà dùng để thiêu đốt cái sầu thì chỉ tổ sầu càng sầu.
14 Thanh niên hoa phục hỏi khẽ :- Có đúng thế không? Tại sao? Rắc rối gì?"Mỹ Nhân Chị" bỗng mỉm cười và đổi giọng thân mật :- Theo tiểu muội thấy, muốn hoàn thành sự việc ấy, chỉ có một biện pháp là Kim thiếu chủ hợp tác cùng bọn tiểu muội, chúng ta sẽ đem tuyệt học của lưỡng gia mà liên thủ đối phó với bất kỳ kẻ nào can thiệp, như thế tình hình mới khả quan.
15 Vưu đại cô nương vẫn không để tâm, tuyệt nhiên không thắc mắc trước thái độ lãnh đạm và lời xua đuổi khéo như thế của Bạch Y Khách. Nét mặt nàng vẫn tự nhiên, vẫn tươi tắn, lại giương mắt kiều mỵ ngó Bạch Y Khách cất tiếng ngọt ngào :- Tướng công thiệt ác mồm ác miệng nhé! Chỉ muốn người ta đi ngay! Sao mà tiết kiệm tình cảm thế? Thiếp muốn.
16 Tiểu bảo mang bầu rượu ra rồi, Bạch Y Khách tự rót ngay một chén, nhưng không uống mà cứ để nguyên trước mặt. Đoạn y thò tay phải vào ống tay áo trái lấy ra một vật.
17 Khoảnh đất bên trái quán trúc là một khoảnh cỏ hoang vừa cao, vừa um tùm. Bên phải quán trúc lại tương đối trống trải, chỉ trồng những cây dương liễu.
18 Cả Kim Thiếu Thu lẫn Cát Nguyên và bốn tên hắc y đại hán đều giương to mắt, dõi trông theo hướng của Bạch Y Khách đang nhìn. Nhưng. . . chỉ là một khoảng trống mênh mông, xa tít, vắng lặng, tuyệt chẳng thấy một bóng người!Kim Thiếu Thu không nhịn được, vọt miệng hỏi :- Các hạ nói ai trở lại? Đâu?Bạch Y Khách bảo :- Thiếu chủ ngó kỹ lại xem!Cố vận mục lực nhìn lần nữa, Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên mới thấy, quả nhiên đang có một bóng người vùn vụt lao lại, thoáng mắt đã đến đầu rặng dương liễu.
19 Bạch Y Khách chợt thở phào, mở bừng mắt ra nói :- Ta chờ đợi vô ích rồi!Đường Đại Bằng lấy làm lạ hỏi :- Ngươi nói gì?Bạch Y Khách thở dài :- Ta cố ý đợi bọn Kim Thiếu Thu, sau khi được giải độc rồi sẽ trở mặt, bất thần tập kích lão, để đoạt chìa khóa vàng và đoạt cả ta.
20 Vừa nói, Bạch Y Khách vừa chỉ xuống gốc dương liễu nơi Đường Đại Bằng đang ngồi, tiếp :- Đây này, Vưu đại cô nương cùng chư vị hãy xem có phải lão đang ngủ ngon giấc không?Mọi người không khỏi sửng sốt bất ngờ.