61 Văn Nhân Tuấn hỏi:- Hạnh cô nương có lẽ thừa hiểu cái đạo lý "môi hở răng lạnh, tổ tan trứng nát"?Hạnh Bội Thi lạnh nhạt:- Vâng, tôi rất hiểu như thế, nhưng còn có điểm hiền sư đồ vẫn chưa biết nhân đây xin nói rõ luôn; mẫu nữ chúng tôi không phải là người Trung thổ.
62 Thu xếp hành trang xong, Hạnh Bội Thi dẫn mẹ trở ra, nói:- Để nhị vị phải chờ đợi,thật có lỗi. Văn Nhân Tuấn tươi cười:- Nào có chi! Chỉ mong sao bảo vệ được võ lâm Trung nguyên thì đừng nói là chỉ trong chốc lát, mà dầu có phải chờ đợi đến mười năm, tại hạ cũng vui lòng.
63 Tiến thêm nửa dặm nữa, quả nhiên có một chòm cây cao bóng mát với ngôi quán lá bên đường. Văn Nhân Tuấn vừa cho cỗ xe song mã ngừng lại, toan nhảy xuống xe thì từ trong quán thoăn thoắt lao ra mấy bóng người.
64 Nam Cung Thu Lãnh lắc đầu đáp:- Tại hạ chưa được hân hạnh xem qua cái gọi là ThiênTrúc dị thuật ấy bao giờ cả. Cách trả lời như vậy càng hiển nhiên chứng tỏ trong lòng chưa phục, chưa tin.
65 Lại thấy Tư Mã Thường chìa hai bàn tay ra phía bầy rắn, vỗ bốp bốp hai cái. Lập tức đột sinh quái sự:hai con rắn ở hàng đầu trong bầy rắn bỗng lướt tới thật nhanh, nhưng khi đến trước chân Tư Mã Thường thì liền ngừng lại và cũng nằm mọp sát đất bất động.
66 Tư Mã Thường giải thích:- Tại Trung Nguyên không giống như ở A Nhĩ Kim Sơn. Trung Nguyên theo nhiều nghi thức lễ giáo, cần phải gìn giữ lễ nghĩa. . . Xà Nữ liền cãi lại:- Nhưng hai ta đâu phải là người Trung Nguyên.
67 La Ỷ Hương vui vẻ đáp:- Đúng thế. Và đó là trọng ân mà chúng tôi vẫn nhớ mãi. Tiếu Bao Tự lại hỏi:- Thế thì cô nương đã quen biết Văn Nhân Tuấn từ lâu rồi?La Ỷ Hương gật đầu:- Có thể nói như vậy.
68 Tư Mã Thường đề nghị:- Để tại hạ trở qua cho Hạnh cô nương hay, ban ngày dựng cờ hiệu, ban đêm thổi còi nha. Văn Nhân Tuấn khen phải, Tư Mã Thường lại phi thân lướt đi.
69 Văn Nhân Tuấn ngẫng nhìn bầu trời thăm thẳm cao, nhẹ buông chuỗi thở dài, giọng trở nên mông lung, mơ màng:- Nếu con người mà thoát được vòng cương tỏa của lợi danh, đừng bị cuốn hút quay cuồng trong môi trường tranh tranh, đoạt đoạt và hận thù.
70 Kim Thiếu Thu biến đổi sắc diện, buột miệng hỏi:- Mười chiêu?Nam Cung Thu Lãnh xác nhận:- Không sai! Mười chiêu thôi, không cần đến chiêu thứ mười một.
71 Văn Nhân Tuấn nói:- Bởi thế nên tại hạ mới thỉnh cầu Hạnh cô nương xuất chinh một phen, để trợ lực chúng ta, mới mong đương đầu nổi nhân vật Kiệt Ma ấy.
72 Đường Tam Cô kinh mang lên tiếng:- Sống đến từng tuổi này, đêm nay ta mới được mở rộng tầm mắt. . . Lỗ Thiếu Hoa cũng bàng hoàng nghi hoặc:- Cái đó là pháp thuật gì mà gần như tiên đằng vân giá võ thế nhĩ?Văn Nhân Tuấn giải thích:- Ấy là một loại dị thuật Tây Thiên Trúc, mệnh danh "ngự phong thuật", so với thân pháp khinh công của chúng ta thì nhanh hơn nhiều, nhưng không đi được lâu và xa như khinh công.
73 Văn Nhân Tuấn nói:- Đại sư, cái đó còn tùy thuộc ở cơ duyên phúc phận của mỗi người. . . Nhân vật khô cằn ngắt lời:- Ta không tin thị có phúc duyên thủ đắc quyển Thiên Trúc bí kíp chi bảo ấy.
74 Các tôn giả A Tu La viện cũng dang ra xa hơn ba trượng. Nhân vật khô cằn ngưng mục nhìn Văn Nhân Tuấn, bảo:- Văn Nhân Tuấn, ngươi có thể xuất thủ đi. Văn Nhân Tuấn nói:- Xin mời đại sư chuẩn bị chu đáo cái đã.
75 Kiệt Ma nói:- Có gì mà đáng cảm phục, sư thúc chỉ sợ không còn kịp ngày tháng để ăn năn hối lỗi! Chính sư thúc phải đa tạ hiền điệt đã cảnh tỉnh sư thúc thoát bến mê.
76 Tư Mã Thường nhăn răng cười nói:- Không cần khách sáo, chỉ cần hai bữa nữa lão mời mọi người ăn uống một bữa no say là được rồi. Đông Môn Trường Thanh cũng cười:- Ngươi yên tâm, với người khác thì có thể quên mời, chớ phần ngươi thì nhất định không thiếu đâu.
77 Nam Cung Thu Lãnh gật đầu:- Nói thật hữu lý!Bèn ôm quyền thi lễ, tiếp lời:- Lão phu nhân, Tam Lang, Diệp cô nương, Hạnh cô nương, chúng tôi xin cáo biệt, đến ngày lành tháng tốt xin đừng quên gởi đến mỗi người một hồng thiếp nhé.