1 Núi non trập trùng, tuyết trắng phau phau, vách núi dựng đứng như đao gọt rìu bổ, ở chỗ lõm vào dãy núi là rừng tùng bách xanh được phủ lên lớp tuyết trắng, trắng xanh đan xen tạo thành cảnh đẹp vô ngần.
2 Thấy thiếu phụ sợ hãi như thế, Tả Thiếu Dương hơi buồn cười, phát tiết được ấm ức trong lòng, cảm thấy đỡ hơn một chút, năm nay là năm đầu Trinh Quan, Lý Thế Dân vừa mới phát động sự biến Huyền Vũ Môn, lên làm hoàng đế được một năm.
3 Tả Thiếu Dương ướm túi tiền, quả nhiên chẳng có mấy mà xạ hương là thứ rất quý, ngượng ngùng nói với thiếu nữ:- Tỷ đệ ta đi hái thuốc không mang nhiều tiền, chỗ này không đủ, hay là khi nào cô nương tới Quý Chi Đường, ta trả bù, được không?Hồi Hương lén đá đệ đệ mình một cái, cẩn thận nói:- Cô nương, túi xạ hương này cô định bán bao nhiêu tiền? Đắt quá ta không mua đâu.
4 Cho dù Lý Thế Dân đã lên ngôi, đại cục thiên hạ cơ bản đã định, nhưng bây giờ mới chỉ là năm đầu, ân trạch của thời Trinh Quan chưa tưới lên người bách tính, chiến tranh chưa qua bao lâu, nhà cửa lụp xụp, mùa đông gió rét làm khung cảnh càng thêm tiêu điều, vết thương chiến tranh còn xa mới lành miệng.
5 Tả Quý đưa hai bàn tay gầy khô ra nâng đầu Tả Thiếu Dương, nheo mắt lại nhìn ngó:- Ừ! Có vết rách đấy, nhưng không dài, đã khép miệng, không chảy máu nữa rồi, cảm giác thế nào? Đầu có nhức không? Có thấy buồn nôn không?- Không ạ, con không sao thật mà, lúc đấy con cũng tự kiểm tra rồi.
6 Lương thị và Hồi Hương kinh ngạc nhìn Tả Thiếu Dương, không biết y dựa vào cái gì mà khẳng định chắc chắn như thế, Tả Quý thì nghĩ đây là kế hoãn binh, dù sao có vài ngày trì hoãn tính kế cũng hơn là bị đuổi đi trong đêm.
7 - Lại làm sao thế?Tả Quý ngồi phía kia thấy nhi tử loay hoa loay hay thì lớn tiếng hỏi:- Không. . . Không có gì ạ. Tả Thiếu Dương cuống quít, nên tìm kiếm càng chậm:Hồi Hương cũng nóng ruột hỏi:- Sao vậy?Tả Thiếu Dương mới đưa đơn thuốc cho Hồi Hương, chỉ:- Tỷ tỷ, "kỳ cô" ở đâu?Hồi Hương chỉ:- Kia kìa.
8 - Hả? Sơn trà?Triệu Tam Nương dừng bước:- Đúng, sơn trà có tác dụng chữa đầy bụng khó tiêu, đặc biệt giảm tích mỡ, nói cách khác nó chuyên tiêu hóa vật ứ tích do thức ăn tạo ra.
9 Tả Thiếu Dương nghe ra ý mỉa mai trong đó, có hơi nghi hoặc:- Nói vào chuyện chính đi, rốt cuộc có mua không?- Mua chứ, mở hiệu thuốc thì tất nhiên mua thuốc, dù đắt hay rẻ, chỉ cần thuốc là mua.
10 Bên trong hỗn loạn, chẳng ai quản tới Tả Thiếu Dương, y liền tới bên cửa sổ, muốn nghe xem lang trung bên trong nghị luận chẩn đoán thế nào, nhưng bên ngoài phụ nhân kia mồm năm miệng mười bàn tán, không nghe rõ được, liền đặt ngón chỏ lên môi, suỵt nhỏ:- Các vị, bên trong đang cứu người, đừng quấy nhiễu.
11 Tả Thiếu Dương lúc bị ốm qua lời bàn tán mọi người xung quanh nghe ngóng được Hầu Phổ là trượng phu của tỷ tỷ, hiện làm thư lại trong huyện nha. - Trồng cấy !?Tả Quý vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay khẳng khiu:- Bà xem ta có phải là người làm ruộng không? Lại nói, giờ là mùa đông, khai xuân mới trồng cấy được, thu hoạch xong mới có cái ăn, vậy nửa năm tới húp gió mà sống sao?Kỳ thực Lương thị cũng biết chuyện này không hiện thực, chỉ là cùng đường rồi sinh bấn loạn mới nói vậy thôi.
12 Tả Thiếu Dương cẩn thận xuống thang, lấy tay che một bên ánh sáng để cha mẹ không phát hiện ra, xem xét công cụ bào chế thuốc, rất đơn giản, cái này thì chắc hiệu thuốc nào cũng thế cả thôi.
13 Một lúc sau ánh đèn từ dưới thang hắt lên, Lương thị cầm cái bát sứ lớn đưa tới:- Trung Nhi, uống đi, thuốc cha kê cho con đấy, uống vào sẽ khỏe hơn. Tả Thiếu Dương toàn thân run rẩy, bò dậy nhận lấy bát thuốc nóng hôi hổi, thổi qua loa mấy cái rồi uống ừng ừng hết luôn.
14 Tới lượt Tiểu Muội lấy nước rồi, má vẫn đỏ au vì bị đám tỷ muội trêu chọc, nàng kéo gầu nước bảo Tả Thiếu Dương:- Này, qua đây, muội lấy nước cho huynh, nghe nói huynh mới ôm dậy, làm được thì làm đừng cố quá sức.
15 Tả Quý cầm bút viết đơn, đưa cho Tả Thiếu Dương bốc thuốc. Tả Thiếu Dương vừa bốc thuốc vừa nói:- Đại ca, thuốc này cho bảy phần nước vào nồi, dùng lửa nhỏ đun, đun tới khi còn lại ba phần, gạn ra một phần, đồng thời nấu một bát cháo, uông thuốc xong thì húp bát cháo nóng.
16 Tả Thiếu Dương tót ngay ra khỏi cửa vẫn nghe thấy tiếng quát tháo của cha mình, lão giả ở hiệu tạp hóa cười:- Đại lang lại chọc tức lão lang trung rồi à?Chỉ biết cười ngượng cho qua, ai ngờ mình khiêm tốn mấy câu lại thành ra như thế, nơi này suy nghĩ tư tưởng khác xa thời đại của y, sau này phải cẩn thận hơn mới được.
17 Tả Thiếu Dương đang vò đầu bứt tai nghĩ cách, chẳng lẽ đi làm trướng phòng như Triệu Tam Nương bảo? Y không hẳn giỏi toán, nhưng trình độ tính toán so thời Đường này hẳn là ăn đứt, tỷ phu lại làm thư lại ở nha môn chắc giới thiệu cho vài nhà giàu không khó, cơ mà y có linh cảm cha y không chấp nhận mà muốn y kế thừa cái nghề gia truyền này.
18 Chiêu lấy lui làm tiến của Tả Thiếu Dương hữu dụng, hán tử trẻ cuống quít nói với lão giả:- Cha, để Tả lang trung chưa đi, ông ấy có bí phương tổ truyền, biết đâu chữa được.
19 Tả Thiếu Dương xem đơn thuốc cha mình kê, đây là thuốc trị bệnh đầy hơi trướng bụng, đại tiện không thông, trục hàn tích trong người, xem ra cha mình đánh liều rồi, muốn dùng cách làm tiêu chảy xem có cho cái thai ra được không.
20 Tả Thiếu Dương thấy cha mình cứ ngây như phỗng, nhắc nhỏ:- Cha, xem cho vị đại tẩu này đi, còn nguy hiểm gì không, phải kê thuốc bổ gì?- À, ừ … đúng đúng …Tả Quý mới tỉnh lại, hán tử trẻ giúp lấy tay thê tử từ trong chăn ra.