1 - Thiên hạ vô địch?
Y nghe vậy, bèn cười hỏi lại:
- Tại sao ta phải là thiên hạ vô địch?
Người vốn hỏi y, lại bị y hỏi khiến cho cứng họng.
- Thực ra trên đời không có chuyện thiên hạ vô địch.
2 Người khác không nghe rõ, nhưng vị đại hiệp trong đại hiệp này… hoặc chúng ta có thể gọi là “cự hiệp”… lại dường như nghe được rõ ràng.
- Đừng bất phục!
Y ôn hòa nói:
- Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, đúng không?
Mặt Ôn Nhâm Bình nóng lên, vội biện bạch:
- Không phải ta không phục, chỉ là ta cảm thấy bất bình cho ngài.
3 - Nói cách khác.
Ôn Tử Bình thận trọng hỏi:
- Ngài cho rằng nho và hiệp nên kết hợp với nhau?
- Thứ ta đề xướng là nho hiệp, tri thức và hành động hợp nhất.
4 Quả nhiên, Cao Tiểu Thượng ở bên cạnh vẫn mở miệng, lên tiếng:
- Ta thấy, Bành huynh, Thái huynh chắc hẳn rất không muốn cự hiệp vào kinh, cho nên mới nói ra những lời như vậy.
5 Chợt nghe có tiếng vỗ tay.
Có người vừa vỗ tay vừa đi đến gần, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
- Cảm ơn, đa tạ, thật cảm tạ!
Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy người này lại nhíu mày:
- Ngụy quân tử!
Đó là một người mập mạp.
6 - Vậy ai biết ngươi đã từng làm chuyện tốt gì?
Ôn Tử Bình chế nhạo:
- Ta chỉ biết bộ nghành của ngươi không làm chuyện tốt, luôn luôn không làm.
- Vậy chúng ta chỉ bàn công việc.
7 Ôn Tử Bình cũng da thịt không cười chỉ môi cười, nói:
- Ta thấy theo như bình thường, Chu hình tổng bên này bảo chúng ta nói chuyện cẩn thận, bên kia đã lặng lẽ mật báo, nói chúng ta mê hoặc xúi giục, âm mưu tạo phản rồi.
8 Lôi Du Cầu trợn mắt, than một tiếng, một lúc sau lại than tiếng nữa, còn không nhịn được “hừ” một tiếng. Ôn Nhâm Bình tức giận trừng mắt nhìn hắn:
- Thế nào? Đau tim? Đau dạ dày? Đau bụng? Hay là không đau ở đâu cả, chỉ trong nhà có người chết!
Lôi Du Cầu lập tức biến sắc, quát lên:
- Họ Ôn ngươi dám mắng chửi người khác, Lôi gia chúng ta tuyệt đối không sợ Ôn gia ngươi thế lớn!
Ôn Nhâm Bình lại rất đồng ý với câu này của Lôi Du Cầu:
- Lôi gia các ngươi đương nhiên không sợ Lão Tự Hiệu chúng ta.
9 Hắn lại khôi phục thành người một bình thường.
Ít nhất hắn vẫn là một người có khả năng tự hiểu.
Cự hiệp lại cười.
- Hắn nói là thần tượng sụp đổ, ta lại cảm thấy vinh hạnh.
10 Cao Tiểu Thượng lại đột nhiên hỏi Chu Nguyệt Minh:
- Vậy Chu hình tổng muốn mời cự hiệp đến hình bộ một chuyến, đại khái cũng có ý đồ khác?
Lần này Chu Nguyệt Minh cả da và thịt đều cười, hỏi lại:
- Ngươi tên là Cao Tiểu Thượng, ta nhớ kỹ rồi.
11 - Người chỉ có một cái mạng, nhiều nhất chỉ có thể chết một lần, không có chuyện chết vạn lần.
Cự hiệp bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Khán đã giết người nào của Lão Tự Hiệu?
- Ôn Hoa Thiến.
12 Cự hiệp và một tên đệ tử nhập thất của y, một người cưỡi ngựa, một người cưỡi lừa, không nhanh không chậm tiến vào kinh thành.
Mọi người đều nghe đồn:
- Cự hiệp trở lại rồi!
Hảo hán trong kinh đều bàn tán với nhau, cảm thấy phấn chấn:
- Lần này e rằng tiểu hầu gia gặp nạn rồi!
Cũng có người đầy mong đợi:
- Đám người hại nước nắm giữ triều chính kia, có lẽ cuối cùng phải chạy trốn kiếp nạn rồi!
Rất nhiều nhân vật võ lâm, dị sĩ giang hồ, các bang, các phái, các đường đều đi ra nghênh đón cự hiệp, đưa ra lời mời, chỉ hi vọng y đến trong môn một chuyến.
13 Không chỉ có một mình hắn quỳ.
Còn có hai người khác quỳ với hắn.
Hai người này quỳ phía sau hắn, một già một trẻ.
Người già mái tóc trắng xoá, khom lưng cúi người, toàn thân run rẩy không ngừng.
14 - Thế nhưng…
Phương Ứng Khán muốn nói lại thôi.
- Nhưng cái gì?
Cự hiệp hỏi:
- Con là một đứa trẻ thông minh, ta tin con sẽ có lý do.
- Con thân ở kinh thành.
15 Y chỉ liếc nàng một cái, liền nói:
- Đáng tiếc.
Y chỉ nói hai chữ này, không nói tiếp nữa.
Lôi Mị không nhịn được hỏi:
- Đáng tiếc cái gì? Ngài nói ta đáng tiếc? Hay là chính ngài cảm thấy đáng tiếc?
Phương cự hiệp đáp:
- Ta thấy đáng tiếc cho cô.
16 - Khi đó Đường tam thiếu gia cũng có mặt, là hắn nhìn trúng Kiều cô nương.
Phương Ứng Khán nói:
- Cũng là hắn làm nhục Kiều Ngọc Phượng.
- Nhưng Kiều tiểu thư lại không nhận ra Đường Phi Ngư.
17 Phía tây bắc kinh sư, sau khi qua Chỉ Ái quan khoảng ba mươi bảy dặm sẽ đến Nhất Thạch Nham.
Nhất Thạch Nham là một khối nham thạch cực lớn. Khối nham thạch hoàn chỉnh này đã hình thành một ngọn núi, nhưng qua năm này tháng khác, phía trên đã mọc đầy rêu xanh và cây cối, lại phủ đầy bùn đất, nhìn không giống như một ngọn núi do khối nham thạch lớn tạo thành.
18 Thừa lúc đám người Phương Ứng Khán, Mễ Thương Khung tiến vào Bất Giới trai chuẩn bị một chút nhang đèn, tế phẩm, giấy tiền thờ cúng, đồng thời mời Đường tam thiếu gia cùng đi một chuyến, cự hiệp lại nhanh chóng, tinh vi, lặng lẽ xem lướt qua phủ đệ Bất Giới trai một vòng, quan sát một lần.
19 Đường Phi Ngư vẫn luôn hung ác và căm hận nhìn chằm chằm vào cự hiệp, ánh mắt phía sau mái tóc rối màu đen sắc bén giống như rắn đen răng trắng.
Cho đến khi hắn nhìn thấy một người, mới dời ánh mắt đi.
20 Núi càng cao càng lạnh.
Ánh mặt trời lại càng nóng.
Sắc mặt cự hiệp không tốt lắm, hơn nữa còn càng lúc càng xấu.
Y đi sát bên vách núi, dường như hơi thở dốc, sắc mặt cũng dần tái nhợt.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50