41 Nhìn thấy Phương cự hiệp rơi xuống dốc núi vạn trượng, Phương Ứng Khán đột nhiên đổ lệ.
Cao Tiểu Thượng lại khóc lớn.
Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng bị thương, Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường đang bị đau, chỉ có Đường Phi Ngư và Mễ Thương Khung giống như không việc gì, nhìn hai tên hung thủ một kẻ vừa giết cha, một kẻ vừa giết thầy đang khóc.
42 Không ngờ một người đột nhiên cười lên, lạnh lùng nói:
- Mèo khóc chuột, giả từ bi đến mức này, ta xem như phục các người rồi.
Người lên tiếng là Đường Phi Ngư.
43 Người mà hắn nói dĩ nhiên là “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng.
- Hắn à?
Ánh mắt Đường Phi Ngư xuyên qua mái tóc dài lộn xộn, lạnh lùng âm độc trừng mắt nhìn đối phương:
- Nghe nói huynh đệ bằng hữu của Phương cự hiệp không ai không phải là rường cột võ lâm, tinh anh nước nhà.
44 Cặp mắt sắc bén của Đường Phi Ngư nhìn Phương Ứng Khán, lại nhìn sang Cao Tiểu Thượng, sau đó lần lượt quét qua đám người Nhậm Lao, Nhậm Oán, Mễ Thương Khung, mới bật cười nói:
- Cự hiệp đã chết, hiện giờ mọi người cũng không yên ổn, lại đến phiên tất cả tranh giành chức đại hiệp mới, đánh nhau sống chết rồi.
45 - Ban đầu ta trúng phải một đóa hoa của ngươi, cũng không hoàn toàn nhìn ra được.
Đường Phi Ngư thở dài nói:
- Cho đến khi ngươi dùng kỹ xảo khiến Diễm Thần thương của Phương tiểu hầu gia đâm vào Phương cự hiệp, lại dùng khuỷu tay thúc vào ngực Phương đại hiệp, ta mới nhìn rõ đây là chiêu thức đặc biệt của Hoa quyền nổi danh giang hồ, xem như đã kiến thức rồi.
46 Khi Lôi Mị lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, ba người Phương Ứng Khán, Đường Phi Ngư, Cao Tiểu Thượng đều không hẹn mà cười lên.
Lúc này nắng chiều đã chìm xuống, trời tây chỉ còn lại một góc đỏ hỗn loạn.
47 Sau đó hai tay hắn đan chéo bên hông, toàn thân tiến vào một loại trạng thái nhập định. Có lẽ là vì ánh trăng sáng ngời, có lẽ là vì nắng tàn chiếu đỏ, có lẽ là vì trên đỉnh núi này vừa mới giết chóc quá nặng, máu tanh quá nồng, hiện giờ nhìn Phương tiểu hầu gia mặc áo bào trắng, đứng thẳng trên sườn núi khi hoàng hôn dần sâu, ánh trăng dần sáng, mặt mày xinh đẹp, đường nét ưu mỹ, toàn thân khiến người ta có cảm giác thuần khiết, thậm chí là thánh khiết, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy bình tĩnh yên ổn, giống như một xử nữ, một con chim bất động, một đóa hoa sen.
48 Trong mấy người này, đại khái có thể xem Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường là người không hiểu nhất.
Cho nên bọn họ cũng nhìn đến kinh tâm động phách, khâm phục kính trọng nhất.
49 - Chúng ta vốn là chín người cùng nhau lên núi.
Cao Tiểu Thượng phân tích:
- Phương cự hiệp, tiểu hầu gia, Mễ công công, Đường tam thiếu gia, Nhậm Lao, Nhậm Oán, Thắng Uyên Ương, Dư Hảo Thiểm, còn có ta, đúng không?
Thắng Uyên Ương đương nhiên là Thắng Ngọc Cường.
50 Phía dưới sườn núi có tiếng vượn kêu khỉ hú bi thương.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, trăng sáng vằng vặc, cái lạnh thấm vào y phục.
Phương Ứng Khán nhanh chóng nhíu mày một cái.