1 Đêm ấy vào một mùa đông. Gió lạnh mưa rơi. Từng cơn mưa nối tiếp nhau trút nước tưởng không bao giờ dứt. Càng ảm đạm hơn nữa, trên đỉnh "Phi Lai sơn trang" gió rít từng hồi, những ngọn cây cao vun vút rung đều từng loạt trong màn đêm, như giận hờn, như căm tức, như đang thóa mạ nhau vậy.
2 Nhưng, hỡi ôi! Vì quá nóng giận nên Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tử Huệ đã vung thiết trượng đánh vướng vào chân tường, làm cho một góc tường bị sập đổ, gạch nát tuôn xuống ầm ầm.
3 Thiên Hiệp kinh hãi cúi xuống nắm vai lão đầu đà lay qua lắc lại và gọi lớn :- Lão tiền bối! Lão tiền bối!Toàn thân lão mồ hôi toát ra ướt như tắm, mặt mày tái ngắt, hai tay chới với như níu lấy không khí, lão há hốc mồm thở hổn hển, đôi môi cong của lão mấp máy như muốn nói gì nhưng không nói được nữa.
4 Thiên Hiệp lấy làm lạ, chàng tự xét không có thái độ gì khiêu khích đối phương. Chàng chỉ dùng lời lẽ phải trái để ngăn cản bớt lòng thù hận của con người còn sống đối với một người đã chết mà thôi.
5 Hai tiếng "giải quyết" của Quế Cung Đàm nói ra khiến bọn Hắc đạo quần ma nhao nhố như nước thủy triều. Cả bọn đều lùi vài bước vận công lực thủ thế chờ nghinh địch.
6 Bịch! Miếng ngói rơi xuống đất, mặt láng ngửa lên trời, chàng gật đầu mấy cái rồi bước vào nhà. Cừu Thiên Hiệp mở tủ lấy một số tiền lộ phí và một lưỡi kiếm nhỏ buộc vào lừng rồi bước thẳng ra khỏi "Phi Lai sơn trang".
7 Cừu Thiên Hiệp tuy bị đối phương dùng công lực rợn người áp đảo, nhưng chàng không chút sợ hãi. Có lẽ đứng trước một võ lâm cao thủ hùng tâm của chàng lại càng tăng lên.
8 Bên ngoài không có tiếng đáp. Chỉ nghe một tiếng gió đánh "tạt" một cái. "Phựt!"Với tiếng gió tạc ấy Cừu Thiên Hiệp đoán biết cả hai người đàn bà đều một loạt nhảy lên mái ngói.
9 Hoa Quỷ lệnh chủ Bích Lệ Hồng vươn đôi mày liễu lên quá lớn :- Nghiêm Như Ngọc! Nếu mi có gan thì hãy ra đây!Dứt lời, bỗng nghe có tiếng đáp lại ngay :- Mi tưởng ta không dám sao?Tức thì, một thiếu nữ mặc áo trắng như tuyết từ trong rừng bay vụt ra.
10 Cừu Thiên Hiệp cười ha hả nói :- Bốn vị đạo trưởng tu tại núi nào? Tại sao quí Chưởng môn lại đoán chắc tại hạ đi ngang qua đây mà đón mời?Đạo sĩ ốm nghiêm sắc mặt nói :- Chúng tôi đều ở Võ Đang sơn Thanh Khư quan?Cừu Thiên Hiệp biết rõ Võ Đang sơn Thanh Khư quan là nơi phát nguyên của danh môn chánh phái.
11 Lão đạo sĩ đứng đầu có bộ râu ngắn giống như rễ tre, mình mặc đạo bào màu nâu sau lưng đeo lủng lẳng một cây trường kiếm dài thường thượt. Với lối phục sức như vậy kể ra cũng đã oai phong lắm.
12 Vân Tiên đạo trưởng giật mình biến sắc mặt, cúi rạp mình xuống nhảy xéo sang một bên vận thêm công lực trên hai cánh tay siết chặt thanh trường kiếm thủ thế không dám xem thường đối phương nữa.
13 Lúc này vẻ mặt của Dư Miên không còn sợ sệt như lúc nãy nữa, hắn đưa mắt nhìn xuống cửa thang lầu nói lớn :- Được rồi! Đinh tổng quản đã đến rồi! Tôi có thể giao phó việc này cho Đinh tổng quản, khỏi phải bận tâm nữa.
14 Cừu Thiên Hiệp thấy hai mỹ nữ nhìn chàng cười đến chảy nước mắt, và cứ cười mãi không thôi, chàng không hiểu gì cả, đứng sững sờ nhìn họ một lúc, rồi bực bội hỏi :- Cô nương cười cái gì?Mỹ nhân áo xanh nghe chàng hỏi lại cười hớn hơn nữa, mà không đáp lời :Giây lát, thiếu nữ áo vàng mới nhịn cười nói lên mấy tiếng :- Bà này.
15 Cừu Thiên Hiệp vội vàng bước tới cúi nhặt chiếc bao màu vàng ấy lên rồi lẹ làng nhét vào bụng. Ngước mặt lên nhìn Bích Lệ Hồng, chàng chắp tay nói :- Xin đa tạ cô nương đã có lòng cứu giúp tôi.
16 Sắc mặt Vô Lý công chủ lộ vẻ hoài nghi nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói :- Vào đây ban đêm hay ban ngày đó là việc khác. Ở đây người ta chỉ nghi ngờ về lai lịch của các hạ mà thôi.
17 Vô Lý công chủ vừa thấy Nhất Đại Yên Cư liền nhảy vọt lên đầu tường đứng bên bà ta nũng nịu nói :- Thân mẫu ôi! Cừu Thiên Hiệp muốn thả bọn Tam tinh Tứ tý này đi thì từ nay luật lệ của Chung Nam sơn sẽ.
18 Cừu Thiên Hiệp nghe đến đây rất hứng thú. Tâm tình trẻ trung của chàng thiếu niên này lại nổi lên một niềm vui là lạ. Chàng vỗ tay reo to :- Phải! Như thế rất có ý nghĩa lại hàm cả công bằng đạo đứcNhưng Nhất Đại Yên Cư lại lắc đầu buồn bã tiếp :- Trong thiên hạ thật có nhiều chuyện không thể ngờ trước được.
19 Nhắc lại Cừu Thiên Hiệp toan nhảy ra cản trở. Bỗng nhiên giọng nói nhỏ rứt nổi lên bên tai :- Đừng can dự vào việc kẻ khác mà khốn. Lời nói tuy nhỏ, song nghe rõ từng tiếng một.
20 Cừu Thiên Hiệp nghe thế toan bước nhanh ra ngoài, thì thấy người đó quát :- Ngươi toan đào tẩu à. Giọng nói to như sấm vang lên, tiếp theo là luồng kình phong nhỏ như to, xoáy mạnh vào cơ đại huyệt Cừu Thiên Hiệp thế nhanh khôn tả.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50