1 Đêm khuya, bầu trời u ám không một ánh trăng sao, gió không ngừng gào thét, bão cát mịt trời, những đám mây đen dường như bao phủ khắp thiên địa. Bên ngoài một khu rừng nguyên thủy, xuất hiện một bóng nhân ảnh, cõng trên lưng một người, rất nhanh chóng vượt qua từng tán cây rậm rạp.
2 " Tuyết nhi, đừng chạy nữa ! " Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía xa, chỉ trong chốc lát liền hai thân ảnh nhanh chóng chạy tới. Phía trước là một cô gái, toàn thân vận bạch y, tuy nhiên có vài chỗ bị cào trầy cùng vài điểm huyết tinh.
3 Mây đen bao phủ khắp bầu trời, từng ánh chớp lập lòe chiếu sáng cả thiên không. Gió lạnh từ phương bắc thổi về, mang theo một luồng khí lạnh bao trùm khắp Vũ Lăng Sơn.
4 Bóng người thanh niên từ từ rơi xuống, tay phải của người đó hơi giật giật một chút, rồi nằm bất động. La Sát Cô cũng không quan tâm, tiếp tục rảo bước ra ngoài.
5 Không lẽ phải chết nơi đây sao ?! Bạch phát nam tử trong lòng trầm xuống, tựa hồ bị thống. Hắn trong lúc cứu người huynh đệ, ai ngờ bị thiên lôi đánh trúng, vốn tưởng bản thân đã tan xác rồi chứ.
6 Vũ Lăng Sơn trải qua đợt thiên kiếp kinh hoàng, một mảnh rừng to lớn bị kiếp lôi phá nát. Vô số võ lâm nhân sĩ cũng tới điều tra, nhưng cũng không có ai phát hiện ra một manh mối nào cả.
7 Hai người vào trong quán một lúc, lời bàn tàn lại tiếp tục sôi nổi vang lên. Tiểu nhị đã nhanh chóng dọn thức ăn lên, Lý Vân hai mắt tỏa sáng, cắm cúi ăn hùn hụt.
8 Tám nữ tử áo trắng quả nhiên không làm khó dễ hai nam tử nọ, sau khi đón nhận phá đao liền cất bước rời đi. Bỏ lại Lý Vân vẻ mặt vui vẻ đứng đó, nhìn theo tám bóng hình dần dần chìm vào màn sương.
9 Quách Tĩnh nghe thấy tam sư phụ bảo đảm tiểu hồng mã không bị sao cả, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi :-Tam sư phụ, sao mồ hôi của nó lại giống máu thế? Hàn Bảo Câu nói:- Ta từng nghe tiên sư nói nước Đại Uyển ở Tây Vực có một loại Thiên mã, mồ hôi trên vai chảy ra đỏ như máu, sườn như chắp cánh, ngày đi ngàn dặm, nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi chứ chưa ai thấy qua, ta cũng không tin lắm, không ngờ ngươi lại được con ngựa này.
10 Bốn nữ tử áo trắng nhìn thấy Quách Tĩnh đã chạy một khoảng xa, trong lòng liền bực bội, quắc mắt lạnh lùng nhìn Lý Vân. Một người lạnh lẽo nói : " Ngươi lại phá chuyện của bọn ta, chịu chết đi ! " Nói xong, trường kiếm lập tức rời vỏ, hóa thành mười bóng kiếm, hướng yết hầu Lý Vân đâm tới.
11 Lý Vân vội vàng cất bước, đuổi theo thân ảnh mặc lam y nọ. Quách Tĩnh thấy Lý Vân hối hả chạy đi, cũng không rõ vì sao lại như vậy, bèn cất giọng gọi to : " Lý huynh, Lý huynh ! " Bất quá Lý Vân di chuyển rất nhanh, chớp mắt đã lần vào dòng người qua lại, không còn tung tích nữa.
12 Lý Vân thân mình nghiêng sang trái một chút, tránh khỏi một đao uy mãnh của đối phương, chân phải đạp mạnh xuống đất lấy đà phóng tới chỗ Trần Dao Niên.
13 Lý Vân từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm thấy bản thân mình nằm trong một gian phòng ấm áp, trên người được đáp một tấm chăn mỏng, chằn chịt mảnh vá. Lý Vân khẽ trở mình ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác nhìn khắp phòng.
14 Trên đường đi không có gì để nói, một hôm Lý Vân cùng cha con nhà họ Mộc tới Trung đô Bắc Kinh. Đây là kinh thành nước đại Kim, là nơi danh tháng phồn hoa đứng đầu thiên hạ lúc bấy giờ, cho dù cựu kinh Biện Lương hay tân đô Lâm An nhà Tống cũng không bằng.
15 Lý Vân cũng thầm kinh ngạc, thầm nhũ cao thủ võ lâm giao chiến quả thực thanh thế kinh người. Mộc đại thúc thu cờ, chuẩn bị bước ra ngoài, liền thấy nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, mấy mươi tên đầy tớ khỏe mạnh hộ tống một thiếu niên công tứ phi ngựa tới.
16 Lý Vân thầm than : " Chọc nhầm ổ kiến lửa rồi ! ", cổ tay chàng lật lại một cái thuận thế đẩy công tử nọ về phía bốn người, thân mình nhanh chóng lui trở về sau, nói với Mộc đại thúc : " Chúng ta đi thôi ! " Một người thân khoác cà sa màu đỏ.