1 Huyền Quy bí kíp! Một bí lục võ công thượng thừa!Hồ Nhất Đao! Tám chiêu đao vô địch thiên hạ!Suốt ba mươi năm hành hiệp giang hồ không có được một người nào chống nổi ba chiêu.
2 Trên cao, vầng trăng tròn treo lơ lửng giữa từng không nhả ánh sáng bạc lạnh lùng xuống đỉnh núi hoang lương, ánh sáng chảy dài theo sơn đạo quanh co uốn lượn ngút mờ dần vào khu rừng rậm dưới chân núi.
3 Chung quanh, là một cánh đồng bao la, rộng đến tận chân trời, giữa cánh đồng, một khu rừng cây sầm uất, trên cao, mây đen giăng mắc, mây không ngừng từ một phương hướng theo gió lộng đổ về, càng phút càng dày.
4 Bên ngoài thơ phòng, có hai đoạn hành lang, đoạn bên tả dẫn về đại sảnh, bên hữu đưa đến cơ sở nội quyến họ Giản. Giản lão phu nhân ở tại ngôi nhà cuối dãy, tựa mình vào vách núi.
5 Hôm sau, từ sáng sớm, trong bộ y phục săn, Giản Hoài Quyên dắt hai con bạch mã đến trước thơ phòng gọi :- Đại ca ơi! Đại ca! Chúng ta đi thôi!Nhuế Vĩ đã rửa mặt, thay xiêm áo xong.
6 Nhuế Vĩ làm gì tưởng nổi người của hắn hằng hoài niệm, mang cái danh Thuần Sư Nữ bất đắc dĩ đó, lại là Lưu Dục Chi, vị hôn thê của Giản Thiệu Vũ! Kinh ngạc tột độ, bật kêu ra tiếng, Nhuế Vĩ sững người, đứng đờ ra đó.
7 Nhuế Vĩ do phía hậu sơn mà ra, ly khai phần mộ, trở lại thơ phòng, ngang qua Vạn Thọ Cư bất ngờ gặp Giản Hoài Huyên. Thấy ca ca, Giản Hoài Huyên chạy bay tới, nắm tay Nhuế Vĩ, nhoẻn miệng cười, hỏi :- Trong buổi trưa này, không thấy ca ca đâu cả.
8 Chiêu thức của Nhuế Vĩ chưa thành hình, Thiên Ma nhanh như chớp tiến lên, Địa Ma và Nhân Ma đồng thời gian từ hai bên tả hữu ập vào. Ba thanh kiếm xương rít gió, rút vào trung tâm điểm, liên thủ phối hợp thành Tuyệt Trận Tam Tài.
9 Nhuế Vĩ hỏi :- Tiền bối biết tiên phụ?Lão nhân đáp :- Mấy mươi năm trước, lão phu có nghe giang hồ truyền thuyết Chưởng Kiếm Phi Nhuế Phu Vấn là một bậc hào hiệp, trọng nghĩa nhân.
10 Nhuế Vĩ thiết tha lẩm bẩm :- Sư phụ còn sống đó, và sẽ sống lâu hơn, tại sao nói đến việc vĩnh viễn ra đi!Du Bách Long thở dài :- Năm xưa, bọn ta giao ước với nhau là nếu ta chết đi thì sẽ có người thay mặt ta đến nơi ước hội.
11 Nhuế Vĩ thấy nàng thành phác, khả ái, bất giác điểm một nụ cười. Nụ cười đó tố giác thân phận của chàng. Giản Hoài Quyên lắc đầu thốt :- Ngươi không phải là đại ca của ta! Không phải.
12 Đại hán hét lớn một tiếng, rồi đáp :- Ta không tìm ai! Ta đi cầu hôn!Nhuế Vĩ nhìn ra xa hơn, thấy phía sau y, còn có năm người tùy tùng, người nào cũng khệ nệ mang lễ vật.
13 Nhuế Vĩ thấy hai vị sư thúc của Lâm Tam Hàn trừng mắt nhìn chàng, lòng không khỏi rợn lạnh, tự nhiên chàng phải vận công giới bị. Trương Bất Tiếu trầm gương mặt, suy tư, tìm cách báo hận cho đồ đệ.
14 Binh Mã đại tướng quân là một chức quan cực phẩm, thống xuất binh mã toàn quốc, đứng đầu ban võ, song song với vị Tể tướng đứng đầu ban văn. Thiên Trì phủ ba đời ở ngôi Tể tướng, quyền uy thế lực to lớn, song dù Giản Thiệu Kỳ còn sống, gặp Binh Mã đại tướng quân rồi cũng phải kiêng nể ba phần, không dám lấn át.
15 Cao Mạt Dã không hề rối loạn, tay tả chụp mạch môn của gã vệ sĩ hung ác, tay hữu phản công gã thứ hai. Gã thứ nhất bị nàng chế trụ không còn động đậy được nữa.
16 Lão nhân áo xám cười lớn :- Phải đấy! Biết thời, biết thế mới đáng mặt anh hùng. Đừng chạy đi đâu là có lợi. Hãy ngoan ngoãn theo bọn ta đây!Rèm xe vén lên, Cao Mạt Dã cố bò ra đến mép ngoài hỏi :- Các ngươi đã làm gì đại ca ta?Lão nhân đưa tay chỉ Cao Mạt Dã cười hỏi lại :- Ngươi có phải là con gái cưng của Đại tướng quân chăng?Cao Mạt Dã nổi giận :- Tại sao các ngươi làm cho đại ca ta ra nông nổi đó?Lão nhân đá nhẹ vào mình Nhuế Vĩ, lật chàng qua một vòng, cười lạnh hỏi :- Đau lòng hả? Xa rời hắn không được phải không?Cao Mạt Dã trợn tròn đôi mắt.
17 Hùng Giải Hoa lắc đầu :- Đừng tưởng là ta sanh tâm ác độc, sát hại y đâu! Ta luôn luôn quý y, cho đến nay ta vẫn còn mang hình bóng của y vào lòng, thì khi nào ta nỡ trực tiếp làm y gì được! Ta chỉ báo thù một cách gián tiếp!Nếu vậy, bà không là hung thủ chân chánh? Chàng hỏi :- Báo thù gián tiếp, là báo làm sao?Hùng Giải Hoa giải thích :- Ta biết, bình sanh y có lòng trung đối với đương kim Binh Mã Đại tướng quân, sở dĩ thế là vì Đại tướng quân ưu dân ái quốc, y trung với đại tướng quân là trung với quốc gia, ta phản ngược lại ý chí của y, đầu thân nơi Cao Xương Quốc chống lại Hán triều, tìm cách sát hại Đại tướng quân Cao Thọ.
18 Nhuế Vĩ kinh hãi, kêu lên :- Tại sao?Sở Bất Cựu nhìn chàng một lúc, cau mày thốt :- Nếu vị Cao tiểu thơ này đến đây hai mươi hôm trước, thì ta cứu. Bây giờ ta không cứu.
19 Tu La Ngọc Nữ thừa lúc mọi người không chú ý đến bà, bất thình lình chạy vào nhà. Cao Mạt Dã đang ngủ say, không hay biết gì cả. Tu La Ngọc Nữ bế xốc nàng lên, chưa kịp chạy ra, Nhuế Vĩ đã phát hiện sự vắng mặt của bà, đoán là có việc chẳng lành, hấp tấp phi thân trở lại.
20 Cao Mạt Dã day qua Sử Bất Cựu, lấy mắt hỏi lão, chờ một xác nhận. Nhuế Vĩ cũng quay nhìn lão, gằn từng tiếng :- Tiền bối có dám phủ nhận vì bại dưới thanh kiếm của tại hạ, tiền bối bắt buộc phải cứu Dã nhi chăng?Sử Bất Cựu đáp :- Phải! Nhưng.