21 Lý Trào dùng tiếng Đột Quyết đáp :- Họ muốn tìm một hạt "Thiên Long châu". A Sử Na Đô cười lớn :- Họ dám đòi vật đó à?Nhuế Vĩ nghe được chút ít tiếng Đột Quyết.
22 Nhuế Vĩ lại đấm một quyền vào vách, tiếng bình vang lớn hơn trước. Lão nhân tán :- Công phu khá lắm!Nhuế Vĩ cao giọng mắng oang oang :- Lý Trào! Ngươi là một kẻ đê tiện, thô bỉ nhất trên đời, ngươi là một súc sanh!Tưởng đến lúc Lý Trào giả vờ hòa dịu, uyển chuyển kết giao, để rồi cuối cùng đưa chàng vào tròng, chàng uất ức phi thường, bước những bước vừa dài vừa gấp, theo lòng động ra phía ngoài.
23 Nhuế Vĩ thở dài :- Thật tình các hạ yêu sách điều gì?Lý Trào gật đầu :- Đương nhiên! Nhuế Vĩ! Ngươi phải để Cao tiểu thơ lại!Y dùng ngôn ngữ địch, bỏ cái lối xưng hô theo khuôn sáo giang hồ.
24 Nàng đỏ mặt, với y phục khoác lên mình chứ không kịp mặc vào đàng hoàng. Vào đây rồi, ám ảnh bốn mắt của hai lão nhân mất ngay. Nhuế Vĩ dần dần tỉnh lại, đầu bớt choáng váng.
25 Công tử áo trắng hành động tự nhiên, bước đến chiếc nệm dành cho Nhuế Vĩ, cởi bỏ áo ngoài, làm như sắp sửa chui vào trong chăn ngủ luôn. Cáp Na kêu lên :- Ý! Ý! Không phải chỗ dành cho ngươi đâu!Công tử áo trắng vờ ngây ngô :- Không dành cho tại hạ, thì dành cho ai?Cáp Na đưa tay chỉ Nhuế Vĩ :- Dành cho y đó! Ngươi đi ra gấp!Công tử áo trắng mỉm cười :- Nhưng hắn không chịu ngủ chung với cô nương mà! Cô nương kêu la cái gì nữa!Cáp Na nổi giận :- Nhuế công tử! Công tử không bằng lòng ngủ tại chỗ đó à?Nhuế Vĩ đứng xây lưng lại công tử áo trắng và Cáp Na, hỏi :- Làm sao các hạ biết tại hạ không muốn ngủ tại đó?Công tử áo trắng ngây ngô thốt :- Họ Chương này đâu có điếc, rõ ràng là vừa rồi có nghe một gã ngu nói là muốn ngủ bên ngoài trướng trọn đêm.
26 Thì ra, Nguyên Tư Thông thoát khỏi phạm vi chưởng lực rồi, lấy trong mình ra một ống địch bảy lỗ, thổi lên. Âm điệu của ống địch bình thường nhưng hiệu lực cảm nhiễm cực mạnh.
27 Tung Tử đoán ý của Ôn Tiếu qua nụ cười mỉa lập tức hét lên :- Thật đó! Các ngươi còn che chở nữa, ta sẽ giết luôn!Nhuế Vĩ muốn biết Triệu Nhu phạm tội gì nên hỏi :- Các hạ đã làm gì khiến hai vị đó giận dữ như vậy?Triệu Nhu biến sắc mặt :- Các hạ không nên biết làm gì!Nhuế Vĩ tiếp :- Thì tại hạ không cần biết! Bây giờ các hạ hãy tả dung mạo của nữ nhân đó cho tại hạ nghe đi!Triệu Nhu giảo quyệt đáp :- Chờ hai lão đó đi rồi, tại hạ sẽ nói, chứ bây giờ, tại hạ không thể nào nói được!Lúc đó, sáu Ma kia đã nối tay thành một xâu rồi.
28 Phúc Kiến cũng có nhiều danh lam thắng cảnh như mọi địa hạt khác trong khắp Trung Nguyên. Song nổi bật hơn hết là Đái Vân sơn có khí phái kiêu hùng và Võ Di sơn có cảnh trí diễm lệ.
29 Nhuế Vĩ trố mắt, hỏi :- Hồ Dị Phàm là chi của Cúc muội?Lâm Quỳnh Cúc cúi đầu :- Công công của tiểu muội!Nhuế Vĩ nhìn sững nàng một phút, trầm giọng tiếp :- Rồi Cúc muội cũng lấy chồng!Niềm cảm khái dâng lên, chàng nghe tâm hồn man mác.
30 Nhuế Vĩ nhìn xuống đôi chân lão đạo sĩ. Lão đứng vững, như người thường như vậy là đôi chân không tàn phế. Chàng thầm nghĩ :- "Lão này là ai? Lão đâu phải là người trong nhóm Thất Tàn Tẩu? Nhưng, mường tượng lão tìm tung tích của Thất Tàn Tẩu thế là nghĩa gì?"Tên tiểu nhị đáp :- Không có mẫu người đó tại đây!Lão đạo sĩ tự lẩm nhẩm :- Kỳ quái chưa! Ngày rằm tháng tám sắp đến nơi rồi, tại sao không một ai trong bọn họ đến đây? Chẳng lẽ tất cả đều chết hết?Lão bước luôn vô quán, tìm chỗ ngồi, gọi rượu và thức ăn.
31 Quanh Nhuế Vĩ có màn kiếm ảnh bao bọc, thanh kiếm của lão đạo lần này chẳng những không mất oai lực mà oai lực đó lại còn tăng gia. Mũi kiếm chọc thủng màn kiếm ảnh của Nhuế Vĩ, không gặp một trở lực nào cả.
32 Ngày thứ ba, Nhuế Vĩ đã thuộc lòng chiêu "Đại Long Kiếm". Qua ba hôm, tình trạng của Lâm Quỳnh Cúc được khả quan, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian ngắn, là hoàn toàn lành mạnh.
33 Lâm Quỳnh Cúc tiếp :- Tôi không thể quên được đại ca, thì làm sao ăn nằm với hắn?Nhuế Vĩ thở dài :- Thực ra, ngu huynh đối xử với Cúc muội cũng chẳng tốt đẹp gì! Thì có xứng đáng chi mà Cúc muội nhớ mãi!Lâm Quỳnh Cúc cúi đầu :- Mạng vận của tiểu muội như thế đó, đại ca ơi! Tiểu muội lắm lúc cũng muốn quên, song không tài nào quên được! Đêm trước, đại ca thân mật với tôi, điều đó lại càng khiến cho tôi thêm khắc ghi hình bóng đại ca trong lòng, suốt đời nhớ mãi không quên!Nhuế Vĩ giật mình, thầm nghĩ :- "Cái đêm đó, mình vắng mặt tại Ma Tiêu Phong, mình say rượu tại thị trấn mà làm sao có sự thân mật với nàng, như nàng vừa nói!"Chàng cho rằng nàng nhớ lầm sao đó, nên hỏi :- Ngu huynh đối xửa thân mật với Cúc muội trong đêm đó như thế nào?Lâm Quỳnh Cúc thẹn đỏ mặt.
34 Điểm Thương sơn tung hoành trong phạm vi mấy trăm dặm diện tích, trong vùng rộng lớn gồm đồi núi, thung lũng, hang động điệp điệp trùng trùng, tìm một ni am, tưởng không phải là việc dễ làm.
35 Lần này thì cả hai bước đi có vẻ vội vàng, vì càng lên cao, càng gặp tuyết dày, cái lạnh càng thấm thía, hơn nữa, thời gian đã cách hơn nửa tháng rồi.
36 Vết thương của Nhuế Vĩ bị chấn động, máu tươi trào ra, tình trạng của chàng mười phần trầm trọng. Lâm Quỳnh Cúc không biết làm gì hơn là khóc thét lên.
37 Lâm Quỳnh Cúc đã thức dậy. Nghe tiếng động, Nhuế Vĩ gọi :- Cúc muội đã thức đó à?Chàng cựa mình, bất giác nghe đau, chàng kêu lên một tiếng. Lâm Quỳnh Cúc kinh hãi hỏi gấp :- Đại ca! Sao đó?Nhuế Vĩ vừa rên vừa đáp :- Đầu nhức quá!Hoạt Tử Nhân điểm huyệt tê cho chàng, chàng hôn mê ngủ luôn, rồi lão thoa bóp nơi ngực chàng.
38 Người có gương mặt hồng hào chỉ lão nhân lùn, thốt :- Chủ hiệu đó!Thì ra người hồng hào là quản lý, lão nhân lùn là chủ nhân. Quản lý sang trọng hơn chủ nhân? Một sự kiện hoàn toàn trái ngược với suy tưởng của Lâm Quỳnh Cúc.
39 Ngã xuống rồi, Nhuế Vĩ không đứng lên nổi!Lão nhân đưa tay đỡ chàng. Nhuế Vĩ thốt :- Dược Vương Gia! Vãn bối yêu cầu tiên sanh một việc. Dược Vương Gia đáp :- Ngươi khỏi phải nói! Lão phu sẽ cầm chất độc lại trong một tháng, cho người có đủ thời gian đi tìm người chữa trị.
40 Nhuế Vĩ cho rằng, mang cái tâm đố kỵ là vậy mà lưu lại được ba năm, không việc gì xảy ra, con người đó cũng còn lương tri, không đến nỗi quá hèn như chàng suy tưởng.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 12