1 Chát! Chát! Chát! Chát!Hai thanh kiếm gỗ đập vào nhau bật lên những tiếng vang dội. Có khi im lặng hồi lâu, có lúc nổ ròn như pháo Liên Châu không ngớt.
2 Bỗng nghe Lữ Thông cười lạt lên tiếng:- Mười năm trước anh em ta gây nên án mạng ở phủ Thái Nguyên có kẻ ngấm ngầm thông báo quan nha, phá hoại công cuộc làm ăn của bọn ta.
3 Bốc Viên thấy Tam sư huynh sắp thất bại đến nơi, liền lượm một cục gạch hết sức liệng vào sau lưng Địch Vân. Địch Vân đang để hết tinh thần đấu kiếm với Vạn Khuê, đột nhiên sau lưng đau nhói lên vì bị cục gạch đập trúng.
4 Địch Vân hằn học đáp:- Hoặc giả lão gia nói rất đúng, nhưng chê bai gia sư chẳng ra gì thì tiểu tử không học nữa. Lão cái cười ha hả, vươn tay xoa đầu chàng hỏi:- Hay lắm! Hay lắm! Tâm địa thằng nhỏ này thật trung hậu.
5 Địch Vân giật mình kinh hãi. Trước nay chàng chẳng bao giờ dối gạt sư phụ việc gì, nhưng lần này lão cái đã nói rõ nếu tiết lộ vụ lão truyền thụ kiếm pháp là lão nhất định phải mất mạng.
6 Địch Vân nói:- Tại hạ thắp đèn lên để tôn giá coi. Phụ nhân đáp:- Các hạ lại đây! Lẹ lên! Lẹ lên!Địch Vân nghe giọng hoảng hốt của phụ nhân liền tiến đến gần lại một bước hỏi:- Sao?Đột nhiên phụ nhân giang tay ra ôm lấy chàng, miệng lớn tiếng la:- Cứu mạng! Cứu mạng!Địch Vân giật mình kinh hãi tự hỏi:- Hiển nhiên chân tay mụ đều bị cột mà mà sao lại ôm được ta?Chàng vội đưa tay ra đẩy, mong thoát khỏi vòng tay đối phương, không ngờ mụ phụ nhân ôm rịt lấy lưng chàng, không sao đẩy ra được.
7 Chàng tự nhủ:- Nàng hận ta bỏ nàng đi kiếm người đàn bà khác, lại hận ta lấy trộm vàng bạc châu báu. Nàng còn hận ta lúc sư môn gặp nạn một mình toan xa chạy cao bay.
8 Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu. Địch Vân từ từ mở mắt ngó thấy bộ mặt râu ria xồm xoàm đang toét miệng ra mà cười. Chàng nghe tiếng cười của hán tử điên khùng, bất giác tức giận đầy ruột, mắng thầm:- Việc gì ngươi cũng chống đối ta.
9 Địch Vân ngớ ngẩn hỏi:- Đinh đại ca! Tiểu đệ nói có chỗ nào không đúng?Đinh Điển cười đáp:- Đúng lắm! Đúng lắm! Hoàn toàn đúng cả, chẳng có chỗ nào không đúng.
10 Đinh Điển đã không đỡ gạt lại không né tránh, tiếp tục giơ tay ra chụp. Cứ chụp mỗi cái là trúng một người mà người nào bị chụp nhất định phải chết trong khoảnh khắc.
11 Vượt qua bức tường này rồi, bên ngoài còn một bức tường khác cao hơn nhiều. Hoặc giả Đinh Điển còn nhảy lên được, chứ Địch Vân chẳng có cách gì vượt qua.
12 Ta ngoảnh đầu lại coi thì thấy một người ướt đầm đìa nằm phục trên sạp thuyền. Chính là lão già kia. Nguyên lão nhảy xuống nước chuồn vào dưới gầm thuyền, dùng thân pháp "Đại Lực Ưng Trảo Thủ" dán mình vào đó, lại ngừng hô hấp.
13 Hôm thành bị phá vỡ, Lương Nguyên Đế đốt mười bốn vạn cuốn sách cổ kim cùng đồ thư. Kho tàng tài bảo ở đâu chẳng một ai hay. Quan Nguyên soái nước Ngụy là Vu Cẩn vì việc điều tra kho tàng này đã khảo đả làm chết mấy ngàn người, thủy chung vẫn chẳng được manh mối gì.
14 Đinh Điển kể tiếp:Phương Đông trời vừa hửng sáng, ta cùng nàng chia tay, trở về nhà giam. Lúc này tuy ta có thể ra khỏi nhà ngục, nhưng hàng ngày ta thích ngắm hoa trên thành cửa sổ, nên ta định vĩnh viễn không bỏ đi nữa.
15 Đinh Điển bản tính rất cương nghị, đã quyết ý truyền cho Địch Vân thì bất luận gặp trường hợp nào cũng tính cách làm cho đến nơi. Y tự nhủ:- Nếu không giết được ba tên ưng trảo thủ này thì chẳng còn lúc nào rảnh để đọc kiếm quyết.
16 Tối hôm ấy Bốc Viên cùng sư phụ chàng uống rượu, đàm luận những việc gần đây trong võ lâm ở vùng Lưỡng Hồ. Địch Vân thộn mặt ra mà nghe. Trong lúc vô tình mục quang chàng chạm vào ánh mắt Thích Phương.
17 Địch Vân khẽ la một tiếng:- Úi chao!Chàng không kịp nghĩ gì nữa cúi xuống lượm thanh kiếm của Thích Phương bỏ lại. Vạn Khuê mặt đầy sát khí. Hắn đã biết tin Địch Vân vượt ngục và suốt ngày trong lòng hồi hộp.
18 Khi nào Địch Vân còn dây lời với lão, chỉ ra sức bơi thuyền. Bảo Tượng lại cúi xuống lượm một viên đá liệng ra. Tiếp theo tay trái cũng liệng thêm viên nữa.
19 Chàng vừa hát vừa tiến đến trước mặt Bảo Tượng. Tuy chàng miễn cưỡng làm bộ thản nhiên, nhưng trái tim chàng đập loạn lên sắc mặt cũng hơi tái đi. Bảo Tượng không phát giác ra tâm tình của Địch Vân, hắn cười hề hề hỏi:- Tên chó đẻ A Tam kia! Người đi kiếm gì cho đại sư phụ ăn rồi đại sư phụ sẽ trọng thưởng.
20 Tiếp theo lại nghe tiếng chân bước bì bẹp trên đất bùn lầy. Bảo Tượng đã ra tới bờ ao. Địch Vân khi nào còn dám ló mặt lên. Chàng bịt mũi dầm mình xuống đáy ao.
Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Dị Năng, Kiếm Hiệp
Số chương: 50