1 Vọng gác đêm trăng nhớ giang san
Nhớ nhà đau đáu nỗi niềm mang
Nước non bờ cõi vào tay giặc
Hận lũ sói lang kiếm sẵn sàng
Cửa nhà yên ấm bỗng tan hoang
Chuồng trại cà dưa chốc điêu tàn
Thương dân sống cảnh lầm than lắm
Quặn lòng đau nhói thấu tâm can
Nằm phía tây cách kinh thành hơn hai trăm dặm, Quan Âm Tự - tỉnh Sơn Tây đứng tựa lưng vào vách núi cao sừng sững, trơ gan cùng tuế nguyệt.
2 Đông đã về đây một hình hài
Chỉ còn vương vấn chút thu phai
Từng cơn gió lạnh lên quằn quại
Nỗi nhớ tình ta, nỗi nhớ ai!
Phiên chợ đầu xuân ở Sơn Đông thường mở vào ngày mùng tám tháng hai hằng năm.
3 Trăng vằng vặc treo nơi nẻo vắng
Rét căm căm đối ẩm vùng cao
Chí hùng anh cạn chén cùng nhau
Luận thế sự ba đào dậy sóng!
Tình thủ túc đệ huynh tỏ rõ
Cắt máu thề sướng khổ chẳng phai
Không sinh chung tháng chung ngày
Thác nguyện đúng đồng năm tương - đắc
Quyết phục Minh bày Thanh dựng quốc
Nhỏ máu hồng chan tửu cạn ly
Trở lại Quan Âm Tự, nơi Cửu Nạn sư thái và bảy đương gia Đại Minh Hội bất ngờ tập kích vua tôi Khang Hi.
4 Múa bút nghiêng vai họa mấy dòng
Nắn na nắn nót một đường cong
Xướng trăng chói rọi nhành lan tím
Lập lòe bướm lượn thế là xong
Cửa sau Hắc Viện học xá tỉnh Hàng Châu, một ông lão đầu tóc bạc trắng đang đứng xuôi tay, ánh mắt chăm chăm như muốn xuyên qua cánh cửa đang đóng im ỉm, thi thoảng buông từng tiếng thở dài thườn thượt.
5 Một thân một bóng canh thâu
Khay trầu mâm rượu người đâu hỡi người
Bên kia Người vẫn vui cười
Bẻ măng mượn gió xa lời hẹn xưa
Bên này đong đếm giọt mưa
Tình thừa còn lại đành chừa thiên thu
Không biết sau bao lâu, Cửu Dương mới tỉnh dậy.
6 Quạt lông phe phẩy trên tay
Quân sư trong trướng,
quyết chuyện ngoài quân doanh
Đa mưu nổi tiếng sử xanh
Võ hầu Gia Cát phong thần hiển vinh
Điều dưỡng chưa đầy hai tuần, nhờ có nội lực thâm hậu, lại thêm Nhạc Tam Nguyên lặn lội đường sá xa xôi đi mời danh y, rồi lùng mua được Kim Sơn Tử, nên nội thương của Trương Quốc Khải lành hẳn.
7 Ngắm mãi nhân gian kiếp phũ phàng
Tâm tư quặn thắt nỗi niềm mang
Lặng nhìn thế sự buồn lơ đãng
Quên khuấy vầng Dương rực nắng vàng
Nhạc Tam Nguyên làm theo lời Cửu Dương, vội vã đi tìm các trưởng lão đến tụ tập để thương lượng.
8 Trên cầu nhỏ nối hai bờ thương nhớ
Dưới dòng sông thuyền chở lưới giăng câu
Ngóng đợi ai Người cứ mãi âu sầu?
Phai vành áo chờ nhân tình xa khuất
Người đi rồi đêm đêm nằm thao thức
Trằn trọc hoài mỏi mắt úa rèm mi
Nhớ hôm nào giây phút ấy biệt ly
Người hứa hẹn gặp nhau mùa hoa nở
Sao giờ đây qua ba mùa nhung nhớ
Sao không về chắc quên ước hẹn xưa?
Chàng trai cất bước đi đều đều trên bờ Tây hồ ngắm gió thu đang quét lá rơi.
9 Bằng hữu chi giao, anh hào tri ân giả
Tứ hải sơn cầu bá phục niên!
Trời mưa lâm râm. Trong căn hầm của trường học Hắc Viện, một bệ lư hương cổ kính bốc lên những làn khói thơm nồng, thấm đẫm sự an tĩnh, dường như có thể lấn át cả mùi rượu và thức ăn đương tràn ngập khắp hầm.
10 Chàng cười nói bên người chàng yêu dấu.
Thiếp lặng thầm, quay mặt giấu lệ rơi
Khúc tiêu dao sao không thổi nên lời
Cổ nghẹn đắng đất trời như đổ sụp
Ai thấu đặng nỗi lòng người cô phụ?
Kẻ thứ ba ngồi ũ rũ mong chờ
Chàng hỡi chàng sao chàng mãi thờ ơ?
Bỏ mặc thiếp năm canh chầy thơ thẩn…
Rạng đông trên mặt Tây Hồ thật là huyền dịu.
11 Bình minh ló dạng hạt sương tan
Chướng phong thổi rụng lá hàng hàng
Tình duyên hợp rã nương bèo nước
Lững lờ mây đặc quoánh - thu sang
Ánh tà dương chỉ còn le lói, rải rác những tia vàng vọt đang còn luyến tiếc dương trần nên cố bám chót ngọn mấy hàng thông.
12 Chí hùng anh xả thân đền nợ nước
Nguyện một lòng cứu chúa thoát nguy
Mai phục đầy rẫy đường đi
Bốn phương tám hướng âm ty chực chờ
Bát quái trận đồng nhân khai mở
Tám cổng thành lồ lộ gian nan
Yếu lĩnh ngự toạ tâm cang
Kích vào một điểm trung cung mở màn…
Đêm đã khua, bỗng có tiếng vó ngựa lóc cóc càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc đã đến trước khách sạn Hưng Phát của tỉnh Hàng Châu.
13 Công danh, bọt nước tựa bèo mây
Gác gấm, lầu cao được mấy ngày?
Tưởng đâu sung sướng, cười khây khẩy
Hóa ra toàn mộng, mấy người hay?
Mạt kiếp thời suy, vô biên trị
Càn khôn dịch chuyển, thấy người xoay!
Sáng ngày hôm sau, Tần Thiên Nhân lại gặp Cửu Dương ở luyện võ đường đằng sau chùa Thanh Tịnh, vẫn với dáng ngồi ưu sầu ủ rũ một mình trên phiến đá xanh hệt như ngày hôm trước.
14 Mộng ước đây rồi, anh ở đâu?
Tim em rướm lệ, khóc thương sầu
Lâm Tố Đình đứng trước cửa phòng Tần Thiên Nhân, mấy lần nàng đi qua đi lại nhưng thật lâu sau mới có can đảm giơ tay gõ cửa.
15 Lữ khách trần gian khách trần gian
Lang thang phiêu bạt khắp đại ngàn
Chục thu ôm cạn chung Cần rượu
Quy hồi cố thổ nhớ mênh mang
Lâm Tố Đình vừa khóc vừa bước đi trên lối sỏi, gió từ dưới hồ thổi lên mang theo mùi bùn và lạnh buốt.
16 Chuyển vận vầng Dương đón trăng tà
Giáng sâu lặn ngụp đến thăng hoa
Tử sinh xem nhẹ như bèo nước
Thôi thì ngồi mãi dưới cành đa
Ta đã sinh ra vốn không ta
Sao còn vương vấn cõi ta bà?
Mượn tạm xác thân đời trả nghiệp
Luân hồi dĩ định thế mới ra
Cửu Dương và Tàu Chánh Khê cùng lúc rời khỏi tổng đà Hắc Viện vào một buổi sáng trời gió nhẹ.
17 Hỏi sao yêu mãi vương mang
Lệ tình ướt đẫm trái ngang vẫn chờ?
Lâm Tố Đình ngồi tựa lưng vào gốc dương liễu. Mặt Tây Hồ vẫn lung linh mây trời. Trưa nay gió thổi nhẹ, nhưng vẫn không khiến tâm trạng nàng dịu lại dầu chỉ một chút.
18 Tiếng tru tréo nơi căn hầm hoang vắng
Đêm khuya về làm tỉnh giấc chàng trai
Như hồn ma, bóng quế, mộng liêu trai
Như oan trái kiếp nào còn sót lại
Đêm đã khuya, bốn bề tịch mịch, mảnh trăng tàn gắng sức chiếu qua tầng mây đầy ảm đạm những tia sáng âm thầm yếu ớt.
19 Ta đã thấy ở nơi không xa lắm
Một vầng Dương chói rọi khí phương Đông
Khuyết vầng trăng soi đêm tối bão bùng
Hoà phong hỏa mang đời bao "tiếng Sấm"
Tuấn mã phi trên đường đời vạn dặm
Bước độc hành toả hơi ấm Từ Bi
Tiểu Tường một mình một ngựa, lặng lẽ cho ngựa chạy đi trên con đường đất đỏ dẫn tới tỉnh Tứ Xuyên.
20 Sẽ đi đâu đó một thời gian
Để xóa ưu tư, xóa bẽ bàng
Xóa đi ký ức người yêu dấu
Làm mới thân ta, xóa phũ phàng
Cửu Dương ngồi trong cỗ xe ngựa, xe không ngừng chạy đã hơn mấy canh giờ.