21 Bao dung, ánh sáng xua khổ não
Hận thù, đen bạc dạ tối tăm
Nghị Chánh xếp sách lại khi tai chàng nghe một tràng chiên vang lên, chàng bèn hướng mắt lên chờ nghe kể tiếp câu chuyện dang dở.
22 (Trận nhất:)
Đỉnh đỉnh điều quân xuất kỳ thần
Tiên nhân chỉ lộ nổi uy danh
Phế mã khoá xa dồn địch thủ
Trung tàn thắng lợi rõ hùng anh
(Trận nhị:)
Trùng trùng tấn cấp trung binh
Hậu thủ bình phong mã bàn hà
Cậy nhờ song pháo phi đao đón
Bố trận tài tình trảm tướng quân.
23 Vẫn xả thân âm thầm chia sẻ
Vẫn hiên ngang ngạo thế không chờ
Vẫn cho khi đó thờ ơ
Vẫn như sóng vỗ nát bờ thế nhân
Vẫn yêu chẳng chấp lòng sân
Vẫn như đá cuội trân trân giữa trời
Vẫn trong như ngọc sáng ngời
Vẫn như nguyên vẹn một lời nguyện xưa
Vẫn như bến vắng đò đưa
Vẫn đi khắp cảnh nắng mưa một mình
Vô tâm đối cảnh si tình
Khởi tâm vọng tưởng bóng hình thiên nhai…
Cửu Dương men theo con đường mòn nhỏ, hai bên đường mọc hai hàng cỏ bông lau, trở về khu trại trên núi Đồng Sơn.
24 Đừng gửi anh những gì da diết nhớ
Kẻ ngu khờ nên nặng nợ dương gian
Bởi đời anh chán ngán cảnh huy hoàng
Thân tứ đại sẵn sàng anh từ bỏ
Vất vả đi khi mặt trời vừa ló
Vội vã về, mọi thứ Có thành Không!
Phi Nhi đội nón mây rộng vành của người nông dân, buộc quai kéo nón xuống, thật thấp cho khuất mặt mũi và ánh mắt.
25 Thế là kể từ hôm đó Phi Yến và Phi Nhi bám theo Cửu Dương như hình với bóng, chàng có nói cách mấy họ cũng không chịu đi.
Có một buổi chiều, Cửu Dương đang ở bên suối chẻ củi để tích trữ cho những ngày tuyết xuống.
26 Lẻ loi bầu rượu mình câu
Cắm cần thổi khúc tiêu sầu bi ai
Độc hành rong ruổi đêm ngày
Phủ ngư say nhớ miệt mài người thương
Lưỡi liềm trăng ngự nửa giường
Nửa kia chừa nữa sương sương cùng Kiều
Chén tình chén nghĩa hẩm hiu
Người xưa vang bóng mỹ miều còn đâu
Vài ngày sau, vào một buổi chiều, Hiểu Lạc và các cống sinh đang ngồi quây quần bên đống lửa nướng khoai, Phi Nhi ở đâu bỗng chạy lại hô:
-Cứu người! Cứu người với!
Hiểu Lạc và các cống sinh bật dậy hỏi vồn vập:
-Có chuyện gì?
-Có chuyện gì vậy?
-Sư muội của tiểu nữ.
27 Hữu vô hỉ nộ họa linh tinh
Thị thấu nhơn gian chuyện bất bình
Ép người cô thế vào đường tử
Hiệp hành trượng nghĩa phá vô minh
Từ khi tới phân đà Cam Túc, hằng ngày và buổi sáng Tàu Chánh Khê đều cùng các thành viên trong hội Đại Minh Triều ở Cam Túc đắp đê khoanh vùng, tới trưa họ mới tạm dừng lại nghỉ ngơi một lát.
28 Con đường đi chông chênh đầy cỏ dại
Lướt gót hoài chợt thấy một nhành hoa
Tím yêu thương chung thuỷ rất mượt mà
Nhài nhụy lạ noãn nà không tên gọi
Cất bước đi trên đường dài không mỏi
Vượt dặm trường khắc khoải một mùi hương
Phải chăng tâm tạo tác những tơ vương
Kéo ghì chặt những tình thơ ngây dại
Chút tình đây xin ai đừng nghi ngại
Qua đêm dài ắt hiện ánh ban mai
Đêm nay trăng lên sớm, cùng lúc với gió từ mạn sông thổi về mát rượi.
29 Gió phai phôi thoảng qua anh nghe thấy
Nổi nhớ em day dứt chín tầng mây
Dù hai ta chung bước ở nơi đây
Mà tâm khảm chia nhị hồn tỉnh thức
Quay về đi nhị nguyên hoà hợp nhất
Bản thể mình rung lắc mấy trượng yêu
Nắn bút nghiêng họa tiên cảnh mỹ miều
Gom sắc nguyệt chiếu soi xuyên nhành liễu
Tịnh tâm thân tiếng lòng vang thiền điệu
Bỗng thấy mình hư huyễn khúc hoang liêu
Từ khi Phi Nhi gặp Tiểu Tường ở quán rượu nàng cứ than thầm, không ngờ cô gái này lại tới đây, nhưng được cái Tiểu Tường không nhận ra hai chị em nàng, vì thế cũng đỡ lo.
30 Phi Yến tuy bên ngoài làm mặt tỉnh và khiêu khích Tiểu Tường chứ thật ra trong lòng nàng buồn vô hạn. Từ ngày Phi Nhi bận biên soạn Văn Vận Phủ Phi Yến cô đơn lắm, không còn ai đùa vui với nàng nữa, mỗi chiều nàng đều xuống núi dạo chơi trong trấn.
31 Phi Yến dùng vàng bạc lấy được ở sơn trại đưa hết cho Cửu Dương, số tiền không nhiều cũng không ít. Chàng trao phần lớn cho Nghiêm Hồng Đạt để khắc bản in Văn Vận Phủ, phần còn lại dùng để mua gạo, lương thực, áo ấm, và xây thêm lều cho các cống sinh.
32 Tiễn đưa thu ấy mùa lá rụng
Nhắn tin chim yến bặt tâm thư
Lữ Nghị Trung và nữ thần y đặt chân lên con đường sỏi dẫn đến chợ Đông Ba của tỉnh Hàng Châu, chợ này được xây dọc theo Tây Hồ, một bên đường đặt các xạp bán hàng, bên kia đường dòng nước lững lờ trôi, cuốn theo nào rong rêu nào rác rến, bọt sủi trắng một vùng.
33 Tình yêu đôi lứa lặng câm
Tình yêu thế sự ươm mầm là đây
Lữ Nghị Trung, nữ thần y và Thiền Phúc ba người hoà lẫn vào dòng người lũ lượt mua sắm, vừa đưa mắt nhìn ngắm quang cảnh hai bên.
34 Mây mù giăng kín lối
Âm khí phủ đầy trời
Âu cũng là điềm báo
Thế sự sẽ nổi trôi
Lúc mặt trời vừa lên khỏi ngọn tre chưa tới nửa cây sào, Tần Thiên Nhân và những người đi áp tải chuyến tiêu đã xuất phát.
35 Dương Tiêu Phong điều động toàn quân dàn trận “gọng kìm. ” Binh lính triều đình tức thì chia thành hai phe.
Dương Tiêu Phong muốn đích thân thống lãnh đoàn binh thiết giáp nhưng một viên tướng dưới quyền tên Ngụy Tượng Xu thấy chủ soái bị thương nên cản lại, sai người hộ tống chủ soái rời khỏi rừng Bình Lương.
36 Trắng vàng cát phủ thênh thang
Khí trời nóng nực như hầm lửa thiêu
Đoàn thiên lý mã của quần hùng Đại Minh Triều quả rất phi thường, cưỡi chúng chỉ cảm thấy gió thổi ào ào qua bên tai, đồi núi, cây cối ở hai bên đường lùi về sau lưng như biết bay vậy.
37 Phố chợ Hàng Châu đêm đông vẫn đông người qua lại. Một nam nhân mặc y phục màu bạch kim bước ra từ cổng hậu của Hắc Viện. Phía trước trường học cổng chính đã bị niêm phong bằng hai miếng giấy vàng dán chéo nhau, và như vậy dường như còn chưa đủ để cảnh báo những kẻ không liên quan nên tránh xa thư viện, thêm mười hai người lính đứng cầm trường đao canh gác.
38 Phố khuya vắng lặng tiếng chân êm
Kỷ niệm về đây bỗng ướt mềm
Nhớ ai lã lướt trông kiều diễm
Nụ cười nhoẻn miệng một nét duyên
Sương mờ quyện khói cuộn màn đêm
Uốn quanh trăng khuyết tựa lưỡi liềm
Như thuyền vượt sóng trùng dương hiểm
Ru hồn cặp bến nửa nhớ thêm
Thẩn thơ thơ thẩn ngóng màng đêm
Nhỏ lệ thương đau rớt bên thềm
Hoang lạnh thân nầy nơi đất khách
Mơ hồi cố thổ mộng thiên kim.
39 Ta trót lỡ yêu em từ thuở ấy
Yêu nồng nàn quên nhịp bước thời gian
Ánh mắt kia sao cứ mãi vương mang
Trói tim đắm vào vũng lầy bất tận
Má hây hây môi đỏ hồng chín mận
Mắt liếc cười ấp ủ một nét duyên
Đêm nằm mơ tâm khảm bỗng ưu phiền
Hình bóng ấy cứ chập chờn ẩn hiện
Em là ai với dáng người thánh thiện?
Cho anh buồn thao thức với tương tư
Những tia nắng cuối cùng của ngày lặng lẽ chiếu trên mặt hồ, phản chiếu lấp lánh.
40 Mỹ nhân và mỹ tửu
Thiên hạ đệ nhất đại hưởng thụ
Dương Tiêu Phong còn đang miên man nghĩ ngợi thì bọn đầy tớ bưng mâm thức ăn đẩy cửa thư viện bước vào.