1 Cô cho rằng khóc chỉ là chuyện của kẻ nhu nhược. . . . Làm một người con gái, có thể ôn nhu, có thể ôn thuận, nhưng không được hễ một chút là rơi nước mắt: rơi nước mắt cũng chia làm 2 loại, lúc mình cảm động đau lòng, rơi nước mắt cũng chẳng sao, người ta cũng đâu phải cây cỏ, ai mà vô tình cho được?Một người còn rơi nước mắt được chính là vì họ vẫn còn có tình cảm, Đường Phương cảm thấy mình là một người nhiều tình cảm; có điều, lúc gặp phải điều oan khúc, thật hoảng sợ thì nhất định không được rơi nước mắt, không những vậy, còn vạn vạn điều không được rơi nước mắt, bởi vì đang lúc bị thất thế mà rơi nước mắt, không phải là yếu hèn lắm sao ?Lúc yếu đuối mà rơi nước mắt, không phải là đi xin xỏ người ta đồng tình với mình ?Con người sống trên đời, có mạnh có yếu, hà tất phải đem cái chuyện lúc mình bị yếu đuối ra cho người ta đồng tình!Đường Phương trước giờ cảm thấy làm cho người ta đồng tình với mình là một chuyện mất sĩ diện vô cùng.
2 Cô vốn cho rằng, cô đối đãi tốt với người ta, người ta sẽ đối đãi tốt với mình, không biết rằng, trong giang hồ cũNg có một nguyên tắc không thành chương pháp: người ta đối với mình tốt, mình bèn lấn lướt; người ta đối với mình hung dữ, mình bèn sợ người ta.
3 Cái khóa đá giữa không trung sẽ mở tung ra. Dương Thoát biết ít nhất cũNg sẽ có mười bảy thứ một trăm hai mươi bốn loại độc vật đồng thời chụp lấy vào đầu Đường Phương.
4 "Tôi đã phóng ám khí gì đâu" Đường Phương còn đang ngắm nghía ngón tay của mình. Móng tay của cô chẳng tô chẳng điểm gì cả. Ngón tay cô vô cùng nhỏ, vô cùng mềm mại, vô cùng linh xảo, không những vậy còn làm cho người ta có cái cảm giác lạnh lẽo sao đó, phảng phất như bàn tay đó và chủ nhân của nó có cái vẻ gì sát khí vậy.
5 Nhưng mặt mủi của y ra làm sao nhĩ ?Chắc phải là mày kiếm mắt sáng, cổ nhân đã chẳng hình dung đàn ông mặt mày như vậy đó sao ?Có điều mày kiếm mắt sáng thì ra làm sao nhĩ ?Chắc đó cũng đại khái như là như cây ngọc trước gió đấy thôi ?Không phải là rất nhiều người cũng đã hình dung đàn ông phong thái là như vậy sao ?Nhưng cây ngọc trước gió rốt cuộc hình dạng ra thế nào nhĩ ?Bấy giờ cô mới phát hiện, thì ra "y" vẫn còn chưa hoàn toàn là một "người" trong tâm mục của cô, mà là một người có khí phách vô cùng động lòng người, thêm một chút gì xanh xanh, trước giờ cô vẫn cứ nghĩ rằng mình là người thích và ghét rõ ràng, không phải là màu trắng thì là màu đen.
6 Đẹp muốn làm người ta lạnh cả lòng. Bàn tay của Đường Phương trước giờ vốn mát lạnh. Năm xưa Tiêu Thu Thủy nắm tay cô, cũng bị lạnh cho giật mình, y đã nói: "Sao mà lạnh quá vậy, bàn tay của em đó.
7 Nước chảy róc rách cũng vậy. Rốt cuộc, kiếp người là tịch mịch. Đường Phương ngắm dòng nước từ ao chạy vào trong chỗ ám, rồi lại từ miệng con rồng phun ra, nước cứ trôi hoài trôi mãi như vậy, một vài đóa hoa đang trôi lòng vòng trên mặt nước, thủy chung vẫn không trôi đi đâu.
8 Bất quá, từ đầu đến cuối, Hoa Điểm Nguyệt chỉ có cười có nói, y không hề đứng dậy. "Nghe nói tỷ ám khí ở Nhất Phong Đình, " Hoa Điểm Nguyệt có lúc hình như đang nhìn người ta, mà giống như không nhìn, có lúc hình như không nhìn, mà lại giống như đang nhìn người ta, "cô thua xong bèn khóc òa lên, có phải không ?""Thiên hạ truyền rao, thật là đáng sợ!"Đường Phương tức tối nói, "Tôi rớt nước mắt là vì chuyện đó không công bằng.
9 Đường Bi Từ lộ vẻ nghiêm nghị nhìn nhìn y rồi hỏi: "Chú có bao giờ nghe tới Ngũ Phi Kim chưa ?"Từ Vũ gật đầu: "Đấy là một tổ chức trong giang hồ do nhà họ Ôn, họ Đường ở Thục, họ Lôi ở Giang Nam liên kết lại làm thành, rồi thôi cử con cháu nhà họ Hoa quen biết thân thiết với họ Lôi họ Đường họ Ôn ở Tinh Nguyệt Lâu lên làm thủ lãnh.
10 Từ Vũ cái lần đầu gặp Đường Phương đó, y đã thấy trước hết đóa hoa. Cánh hoa màu trắng như năm ngón tay tựa vào ly ngọc, bất quá y phát hiện ngay sau đó, đấy chẳng phải là hoa, chẳng những vậy, vốn là những ngón tay.
11 Cái mủi tên đỏ nho nhỏ, chưa hại người mà đã đỏ như máu, vừa xuất thủ là đã tựa một trường diễm tuyệt, cho dù bị nó xuyên thấu thì bất quá cũng là một trường diễm tuyệt!Cái mủi tên đẹp đẽ như vậy!Tên đi giữa chừng, còn làm như tình nhân thỏ thẻ với nhau, phương vị giao hoán, mủi bên trái đang nhắm vào mắt phải, mủi bên phải đang nhắm vào mắt trái, bây giờ lại đổi hướng!Phương Phương vừa phhóng tên ra xong, cũNg cảm thấy mình hạ thủ quá ác liệt!Nhiều lắm, chỉ đui đi một con mắt của y cũng là quá.
12 Trái tim của Từ Vũ lại đang bay bỗng lên. Y ráng trấn áp tâm thần, nói: "Đường cô nương, tôi lại đây, thật ra là có chuyện muốn nói cho cô biết. . . "Đường Phương cười thật tươi liếc về phía y: "Dĩ nhiên là anh có chuyện nói với tôi, nếu không thì lại đây làm gì nhĩ ?"Từ Vũ liếm vành môi khô khan của mình một cái, y đang kiếm lời để bắt đầu, mà xem ra còn muốn hung hiểm hơn cả chọc ghẹo một con sư tử: "Chuyện như thế này, tôi được Đường Bi Từ tiền bối nhờ" bỗng nghe có giọng nói thật hiền từ bên ngoài hàng dậu vang lên: "Ngươi lại đây nằm vùng, còn dám đem Thập Lục ca của ta kéo vào đó sao ?"Rồi có thêm một giọng khác thật nóng nảy vang lên: "Còn lăng nhăng gì nữa ? Đem bắt hắn trói lại thôi!"Hai người đang nói đó, một là Đường Nã Tây (lão ta đang gãy mấy móng tay cáu ghét), một là Đường Đường Chính (lãO ta giống như một con hỗ đang bị đốt cháy cái đuôi), nhất tề từ bên ngoài, hộc tốc xông vào.
13 Cô thi triển khinh công tối cao diệu nhất là Yến Tử Phi Vân Tung, len lén đi lại chỗ Ưng Lưu Các. . . . Trong màn đêm tối mịt, nhờ đã nhớ kỹ họa đồ Từ Vũ vẽ ra, cô mới không đến nổi bị đụng vào cơ quan, hoặc là bị lọt vào mê trận, bất quá, chính Đường Phương cũng có chỗ hơ kinh ngạc: không phải mình đã bị bệnh lâu nay sao ?Tại sao thi triển khinh công, lại chẳng có tý gì là cảm giác chân khí không kế tục, nguyên khí không ngưng tụ vậy nhĩ ?Như vậy dĩ nhiên là mừng quá rồi, bất quá đối với một người lâu nay ôm bệnh như Đường Phương, cô cũng cảm thấy vô cùng quái lạ.
14 Trừ lý do vì môn khinh công tuyệt đỉnh phi thường đó của cô, Đường Phương sở dĩ tiến vào được Ngũ Phi Kim, chủ yếu là vì: không ai ngờ được cô lại dám vừa thoát ra được đã trở lại.
15 Nhưng muốn tiến vào Tử Ốc, trước hết phải đi qua Hoạt Phòng. Hoạt Phòng chính là chỗ cư trú của Hoa Điểm Nguyệt. Chỗ này không thể nào tránh khỏi. Muốn tránh phải đụng tới cơ quan.
16 Đường Phương thân hình dao nhanh qua né tránh. Nhưng lúc cô muốn né người qua, làn ánh sáng màu vàng đó đã dính ngay vào trên đầu cô. Cô ngẫn mặt ra, dưa tay lên sờ, trên búi tóc của cô đã có cắm một mủi phi tiêu.
17 Lão Ngư gãi đầu sờ má, nhìn về Sơn đại vương: "Chuyện này hả. . . "Tiểu Nghi gãi gãi tai, nhìn nhìn Sơn đại vương: "Chuyện đó hả. . . "Sơn đại vương cười chẳng muốn nổi nói: "Hắc hắc, đàn bà!"Đường Bi Từ nét mặt lạnh băng băng, nói: "Đừng có đùa!"Từ Vũ vết thương còn đang đau đớn như gì, nhưng trong lòng thì đang cảm động muốn sống đi chết lại, vừa nghe Đường Phương hỏi, y đã vội vã hưởng ứng: "Tôi gia nhập, thề chết cũNg theo!"Đường Phương liếc y một cái.