1 Bụi bốc mù mù cả vùng sa mạc mênh mông, từng cơn gió lốc xô cát đùa lên nhau như cố xóa cho kỳ hết những dấu vết của động vật thời tiền sử. . . Từng cuộn cát cuốn lên lấp lánh ánh vàng.
2 Trao túi rượu cho Khổng Văn kỷ, Quan Sơn Nguyệt nói: - Giữa sa mạc thâm u rất khó mà tìm được rượu quí, tự nhiên không thể nào dám sánh với «Thu Phong Ngọc Lộ» của Lạc Hồn Cốc, huynh đài thử coi có dùng tạm được hay không?Khổng Văn Kỷ cười ha hả:- Được rồi, như thế thì quá được rồi.
3 Dùng bàn tay phải chận trên miệng chén rượu, Khổng Văn Thông mỉm cười nhìn quanh bốn phía: - Bằng hữu quá đông, không làm sao thân tự rót từng chén một, tại hạ xin mạn phép tạm dùng cách này để mời mỗi vị một chén cho trọn tình, mong chư vị thương mà lượng thứ.
4 Trương Vân Trúc cách Quan Sơn Nguyệt xa xa, lúc đó lão điểm một nụ cười, lão từ từ bước tới. Những người trước mặt lão đều tự động tạt ra hai bên, nhường lối.
5 Trương Thanh cõng Quan Sơn Nguyệt nơi lưng, vượt đoạn đường dài hướng về Côn Lôn Sơn. Bạn đường là một người dở sống dở chết, không cử động, không nói năng, nói là bạn đường bởi đó là một con người, song thực ra thì có khác nào một gánh nặng?Hành trang là số vốn nghị lực với một niềm tin nơi thiêng liêng.
6 Trương Thanh mặt bộ y phục bằng da nai, dĩ nhiên bộ y phục đó, là vật của Bành Đại Nương, rộng và dài. Dài, có thể cắt ngắn, còn rộng thì trong nhất thời họ chẳng có thì giờ sửa chữa cho vừa vặn.
7 Đương nhiên, chiêu chưởng đó phải trúng đích, tiếng chạm vang lên vô cùng quái dị. Tuyết Lão Thái Thái chúi tới, ngã mình trên người nữ nhân điên, nhưng liền sau đó, bà quay nhanh mình lại, trừng mắt nhìn Khổng Linh Linh.
8 Hạ qua, Thu đến, Đông mảng, Xuân sang. . . Hoa nở, hoa tàn, hoa rụng, ngày tháng trôi qua, thấm thoát một năm đã tròn, từ cái lúc Trương Thanh đưa Quan Sơn Nguyệt đến tận Côn Lôn Sơn tìm Tuyết Lão Thái Thái nhờ chữa trị cho chàng.
9 Quan Sơn Nguyệt không chậm trễ, vọt mình qua cửa sổ, đến cạnh gã công nhân, đưa tay ra định giải huyệt cho hắn. Ngờ đâu, tay chàng chưa chạm đến mình gã, gã ngã xuống liền, đồng thời rú lên thê thảm, chừng như đau đớn lắm.
10 Lưu Tam Thái thực ra chẳng phải sợ gì khi bị nghi ngờ là đồng cánh với bọn Quan Sơn Nguyệt. Chẳng qua, y muốn đóng vai kẻ bàng quan, ít nhất cũng trong lúc này để mong tìm cách hòa giải song phương đi đến chỗ quá khích.
11 Một kỵ sĩ độc hành dọc theo bờ Hoàng Hà tiến tới. Kỵ sĩ, chính là Quan Sơn Nguyệt, sau biến cố tại khách sạn cấu kết thâm thù với bọn Vô Cực Kiếm Môn, rời chỗ cũ, cùng Lưu Tam Thái đến nơi này.
12 Nắm trúng mạch môn của lão nhân chèo đò, Quan Sơn Nguyệt vận dụng công lực truyền sang, cốt gây chấn động, áp lảo đảo, song chừng như lão không hề có cảm giác chi cả, lão cười hì hì, đưa hạt minh châu ra dưới ánh trăng, nhích động cho nó chớp chớp, rồi lão gật gù lẩm nhẩm: - Khá lắm! Vật này xem ra cũng có giá trị đấy! Đôi tay cầm mái chèo suốt đời, chưa hề sờ mó đến một vật có giá trị như thế này! Cầm nó trong tay, lão phu có chết cũng hả dạ! Công tử ơi! Công tử rộng rãi quá chừng! Một chuyến sang sông mà công tử trả cho lão phu bằng một vật trị giá vạn lượng như thế này, đáng phục lắm đó! Dưới phàm trần, dễ có mấy kẻ sánh được công tử! Vạn lượng!Vạn lượng! Thế là còn thừa bốn ngàn lượng cho công tử, lão phu làm sao có số bạc to lớn để trao lại cho công tử?Quan Sơn Nguyệt đã vận dụng đủ mười thành lực, nhưng vẫn không làm sao chuyển công lực qua mạch môn, vào người lão chèo đò, như vậy lão có hề hấn gì? Bao nhiêu công lực của chàng, vừa đến mạch môn của lão nhân, là bị hóa giải, tiêu tan ngay, chẳng khác nào một ngọn gió nhẹ vờn qua, rồi đi luôn, không lưu lại một ảnh hưởng nhỏ.
13 Đàn chim câu bay lượn trên không một lúc, một con có sắc lông trắng rời đàn, lao vút xuống. Lạc Tiểu Hồng vung đường nhuyễn tiên, thân roi thẳng ra, đoạn nàng gọi:- Bạch vũ! Đáp trên đầu roi của ta đây này!Chim câu trắng chừng như nghe tiếng người, thay vì đáp nơi đầu ngoài đường roi, xa hơn, nó lại đáp xuống chỗ tay cầm, gần Lạc Tiểu Hồng.
14 Quan Sơn Nguyệt suy tư một chút, đoạn hướng qua Lạc Hành Quân hỏi: - Nhân nói đến Thất Độc Thủ Pháp, Lạc tiền bối lại đề cập luôn về Phi Đà Lệnh, sau cùng cho biết là Hồ Hải Dị Tẩu có dính dấp trong vụ, chẳng hay mối tương quan giữa những sự việc đó như thế nào?Lạc Hành Quân lắc đầu:- Đừng tìm hiểu, những sự việc đó chẳng mảy may liên quan đến các hạ.
15 Kỳ Hạo khi nào chấp nhận một thái độ ngông cuồng của Quan Sơn Nguyệt? Hắn day qua Lạc Hành Quân, cười gằn mấy tiếng, đoạn thốt: - Ba mươi năm qua, phu nhân đã bỏ dở hạn kỳ ước hội với lão Bốc, tại hạ có thể hỏi lý do, bởi tại hạ có bổn phận quan sát hành vi của mỗi người trong bảng.
16 Quan Sơn Nguyệt nhìn sững thiếu nữ, chừng như chàng chẳng hiểu nàng muốn nói gì, và đương nhiên là chàng khó tin nàng rồi! Nàng là Phi Đà Lệnh Chủ? Làm gì có việc đó? Tại Tà Dương Trang, chính Kỳ Hạo đã tự nhận là Lịnh Chủ Phi Đà và hắn ta phải là Lịnh Chủ Phi Đà mới hợp lý, chứ có đâu lại là một nữ nhân? Mà nữ nhân lại thuộc lứa tuổi đó?Huống chi, chàng còn nhớ mang máng là có gặp nàng một lần.
17 Quan Sơn Nguyệt đứng bên ngoài, bình tĩnh theo dõi cuộc giao đấu giữa Lạc Tiểu Hồng và Nhất Luân Minh Nguyệt, đồng thời cũng quan sát thái độ của hai lão nhân.
18 Nhân số độ tám chín người, có nam có nữ, tất cả có một điểm tương đồng là trên mặt người nào cũng bộc lộ sát khí, chừng như họ sanh ra trên đời là để sính hiện cái hung ác, bất cứ với ai, bất cứ trong trường hợp nào.
19 Khôi Y Thị Giả Tiêu Nhất Bình vâng một tiếng lớn, đoạn rút trong tay áo ra một chiếc quạt. Hắn bật chiếc quạt xòe ra, kêu lên một tiếng rẹt, nghiêng mình trước Quan Sơn Nguyệt, buông gọn: - Xin nhượng lối cho tại hạ!Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng, hoành tay ra sau lưng, rút Kim Giáp Thần, đặt ngang trước ngực, nghiêm giọng đáp:- Những vị đó, do tại hạ thỉnh đến đây, giả như các hạ có điều chi cần nói với họ, xin cứ nói thẳng với tại hạ.
20 Bà hỏi như thế, là đáp đúng ý muốn của Quan Sơn Nguyệt. Trước khi đến đây chàng mang theo nhiều thắc mắc, về Long Hoa Hội, về Tiểu Tây Thiên, về Phong Thần Bảng.