41 Đấu thủ, không đồng tuổi tác, nhưng tài nghệ hầu như ngang nhau, nhỏ không kém lớn, lớn không hơn nhỏ, một lớn một nhỏ giao chuyền qua lại như hai thoi dệt, tay vung vung, kiếm chớp chớp, càng đánh càng hăng say, càng mãnh liệt, tưởng chừng họ có thể giết nhau qua một chiêu thức, dù cái lý do giết người không mảy mai quan trọng.
42 Nguyệt Hoa Phu Nhân và Lý Trại Hồng vừa rơi xuống hố, một tiếng «bình» vang lên, miệng hố đã bị một phiến đá lấp mất. Hố đó, chẳng phải hố thiên nhiên, bởi nó có nắp, nó được nhóm người nào đó đào thành, để bẩy những ai bén mảng trong vùng.
43 Quái vật thốt xong đưa tay vuốt mặt. Thì ra trên gương mặt có một lớp da rắn che kín, theo tay vuốt lớp da rắn rơi xuống, gương mặt thật phô bày với đôi mắt to, đôi mắt tinh anh lạnh người.
44 Niềm sợ hãi còn gây chấn động, Nguyệt Hoa Phu Nhân và Lý Trại Hồng không nói được tiếng nào. Xà Thần bật cười ha hả:- Cho nên, ta rất ưa thích nữ nhân biết vũ công, ta biết họ như lòng bàn tay, họ là những con người can đảm, thấy ta rồi, không đến đổi quá sợ hãi mà chết ngay! Ta khen các ngươi đó, thấy ta, các ngươi chỉ kêu lên một tiếng thôi! Chứ còn Liễu Y Ảo thì thảm lắm, gặp ta lần đầu, nàng hôn mê mà ngã liền!Nguyệt Hoa Phu Nhân trấn định tâm thần, thốt:- Nếu bọn già không nghe người mô tả hình dáng của Xà Thần trước, thì vừa trông thấy Xà Thần, hẳn bọn già khó tránh.
45 Không ai tưởng nổi là Quan Sơn Nguyệt xuất hiện ngay trong phút giây nầy. Và cái ngươi kinh ngạc hơn hết, phải là Xà Thần, bởi chẳng khi nào lão nghĩ là Quan Sơn Nguyệt tự mình thoát khỏi vòng vây của bao nhiêu độc xà mà lão đã bố trí quanh nơi giam cầm chàng.
46 Đoàn người rời sơn cốc, ai ai cũng có vẻ vội vàng, theo con đường mòn, xuống núi. Phía sau, không xa lắm, tiếng lục lạc của con lạc đà khua vang. Nó chạy đến cạnh Quan Sơn Nguyệt, nép sát mình vào chàng, tỏ ra thân thiết như đôi cố hữu gặp nhau sau bao nhiêu năm tháng xa cách.
47 Trong cơn hỗn loạn đó, những ai ở trên lưng ngựa, đều phải xuống đường, chỉ còn độc một Quan Sơn Nguyệt là ngồi yên trên lưng Minh Đà thôi. Quan Sơn Nguyệt cau mày, gọi Cầm Khiêu:- Làm thế nầy thì mọi người đi sao được đến tận Ngũ Đài Sơn? Phải biết, từ đây đến đó, ít nhất cũng còn cách độ mấy mươi dặm đường, mà các con ngựa thì quá khủng khiếp rồi, chúng không thể tiếp tục hành trình!Kỳ Hạo bật cười ha hả:- Đi đến Ngũ Đài Sơn? Đừng nuôi mộng, Quan Sơn Nguyệt! Ngũ Đài Sơn là lãnh thổ của Thiên Ma Giáo, đâu phải chốn hoang vu mà các ngươi hòng xâm nhập?Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:- Đùa nhảm! Tạ Linh Vận là cái quái gì lại có thể ngăn cấm bọn ta chứ?Kỳ Hạo vẫn cười vang:- Giáo chủ của ta đâu có thừa thời giờ tiếp đón ngươi tại Ngũ Đài Sơn?Người đã sai phái thuộc hạ dọn một khoảng đất trống nơi đỉnh Hoài Đài, và Phó Giáo chủ của ta đang cùng các vị Hộ Pháp trong bổn giáo ở tại đó, chờ các ngươi đến nạp mạng.
48 Cuộc chiến của bốn người biểu hiện rõ rệt sự tranh chấp giữa chánh và tà, một cuộc chiến quyết định an nguy của vũ lâm, kiếp vận của giang hồ. Thiên Ma Giáo do dư đảng Long Hoa Hội lập thành, tự nhiên có cái hơi hướm gian tà, lại chính là Tạ Linh Vận lãnh đạo, thì cái gian tà đó càng rõ rệt hơn nữa.
49 Khi mọi người ly khai sơn khu Ngũ Đài, Quan Sơn Nguyệt gọi tất cả dừng chân lại tại một cánh rừng nghĩ mệt. Nguyệt Hoa phu nhân lấy làm lạ về thái độ của Quan Sơn Nguyệt, bà nhẫn nại mãi đến bây giờ mới buộc miệng hỏi:- Con bày cái trò gì thế Nguyệt nhi?Quan Sơn Nguyệt chưa vội đáp lời phu nhân, nhìn qua bọn Nhập Hoạch bốn người bảo:- Cảm phiền bốn người của sư tỷ phân nhau ra canh phòng khu rừng này, tuyệt đối không nên để cho bất cứ ai vào đây.
50 Lặng lẽ ly khai đồng bọn, vượt qua đoạn đường, Quan Sơn Nguyệt bỗng nghe một tiếng động khẽ phía sau lưng, mường tượng một cành cây khô nhỏ rơi nhẹ trên lưng Minh Đà.
51 Đoàn lữ hành hai người một thú lại thêm một quái vật nữa, phải gọi là quái vật vì con người vừa hiệp đoàn, có thân hình phồng tròn như một quả bí đao, song chiếc đầu thì giữ nguyên hình trạng.
52 May thay đúng cái lúc khó xử nhất cho Quan Sơn Nguyệt, Mã Bá Ưu tỉnh lại. Chừng như hắn chẳng hay biết gì về những việc vừa phát sanh giữa con Minh Đà, Quan Sơn Nguyệt, và Giang Phàm.
53 Ngày trước, trong lần đại hội cuối cùng trên đỉnh Thần Nữ Phong, người trong Long Hoa Hội chia thành hai nhóm đối lập. Tây Môn Vô Diệm đứng về cánh Tạ Linh Vận, nhân vội vã cứu nạn cho Tạ Linh Vận mà nàng bị Quan Sơn Nguyệt dùng thanh kiếm Bạch Hồng chặt đứt hai bàn tay.
54 Quan Sơn Nguyệt vận dụng toàn lực vung kiếm chém vào đôi càng của con rết khổng lồ gần chàng hơn hết. Chiêu kiếm đó thành công, càng con Ngô Công đứt đoạn, nhưng chàng liền nghe tiếng gió bên mình.
55 Cả ba người cùng thờ thẫn tại chỗ, họ nhìn nhau nhưng mường tượng chẳng thấy nhau. Họ không nói với nhau tiếng nào nữa. Ai ai cũng có cảm tưởng là tâm tư mang hòn núi nặng, và tự hỏi cái trọng lượng đó đến khi nào mới cất cánh bay đi, cho lòng họ được nhẹ nhàng, cho họ có thể yêu đời.
56 Khoảng cách thời gian không xa lắm, Thiên Xà Cốc hôm nay đã mất hẳn cái bộ mặt của ngày nào. Người đi xa trở về cơ hồ không còn nhận ra là nơi cũ nữa.
57 Đầu con quái vật bay đến cửa, còn ngảnh nhìn lại Quan Sơn Nguyệt như nở một nụ cười với chàng, nhiên hậu bay đi mất dạng. Giang Phàm giậm chân:- Thôi rồi! Nguy không tưởng nổi!Quan Sơn Nguyệt nào có biết gì đâu, trố mắt nhìn nàng:- Cái gì nguy? Chẳng lẽ quái vật đó còn sống được à?Giang Phàm «hừ» một tiếng:- Nào chỉ là nó còn sống mà thôi đâu! Từ nay, nó sẽ hoạt động tự do, không còn cái chi kềm hãm nó, ngăn chặn nó được nữa.
58 Chàng giết mãi, kể ra cũng có vài trăm con rắn độc chết vì tay chàng. Chàng thấm mệt, chân như đeo đá, tay rã rời, không còn cử động nổi nữa. Trong lúc đó, Xà Thần đã thay đổi bốn năm con rắn mới, nhử Nhân Giao.
59 Khi Quan Sơn Nguyệt và Linh Cô giở hết tốc lực chạy xuống núi, thì bên dưới tình thế đã biến chuyển ngoài chỗ tưởng của họ. Có thể nói rằng tình thế đó hết sức hãi hùng!Xà Thần đã trở lại hình dáng quái dị như thuở nào, bất quá lão ta đang vận chiếc quần da rắn, khác hơn những lần trước kia lão cứ để mình trần truồng trông gớm lạ.
60 Tạ Linh Vận tợ hồ không tưởng nổi là tình thế biến chuyển như vậy, bây giờ cục diện đã xoay chiều, mang trọn vẹn bất lợi đến cho y, y sững sờ một lúc.