21 Trương Vân Trúc ngồi bên cạnh một chiếc bàn gần đó, hình vóc có phần gầy hơn ngày nào, song tinh thần vững lên thấy rõ. Xưa kia, làn da của lão luôn vàng, một màu vàng bệnh hoạn, nay thì màu vàng đó nhuộm hồng, và có thể trong một ngày gần đây, màu vàng biến mất, nhường chỗ cho màu hồng.
22 Lớp khói kết tụ thành mây xem thì dày, nhưng lên đến nơi rồi. Quan Sơn Nguyệt nhận ra, rất mỏng bất quá nó vừa đủ che khuất một đỉnh núi, bên dưới nhìn lên, ai ai cũng có cảm tưởng là người bên trên từ khung trời thốt vọng xuống, bởi chẳng ai thấy được đỉnh núi.
23 Quan Sơn Nguyệt đột nhiên can thiệp, làm cho một số người tại cục trường cả kinh, thất sắc. Và người bị kích thích nhiều hơn hết, chính là Liểu Y Ảo. Bà vừa lướt theo phía sau, vừa gọi to: - Trở lại mau! Ngươi ra đó là chẳng khác nào tìm đường về âm cảnh!Nhưng, Quan Sơn Nguyệt vì nghĩa khí mà sanh phẫn nộ, cái trí làm trai đã bừng dậy rồi, khi nào chàng vì một lời cảnh cáo buông xuôi mà thay đổi thái độ?Trái lại, lời cảnh cáo đó còn chạm nặng tự ái của chàng, lời cảnh cáo đó không làm chàng chùn lòng, mà có cái tác dụng đẩy mạnh chàng tới bước.
24 Bọn Tạ Linh Vận đã khuất sau đỉnh Thần Nữ Phong rồi Quan Sơn Nguyệt quay đầu, nhìn lại Nhàn Du Nhất Âu, chàng không nói gì, song ánh mắt biểu hiện rất rõ cái ý của chàng.
25 Sáu mươi năm trước có một nho sĩ, họ Bá Lý, tên Bất Bình từng nuôi mộng công hầu nhưng mỗi lần lều chõng ra đi, mỗi lần đến trường thi là mộng vỡ tan tành, sau cùng lòng nguội lạnh, lìa quê quán, tầm tiên.
26 Dưới ánh trăng, trên đỉnh Thần Nữ Phong, năm người vây quanh một bàn tiệc. Tiệc rượu, là một trang sức cho tất cả các cuộc hội họp thân mật, người ra chú trọng đến cái gì hơn là những thức ăn, thức uống.
27 Hoang mang tại đỉnh Thần Nữ Phong trước cuộc đàm thoại của bọn Lý Trại Hồng, hoang mang vì thái độ của Khổ Hải Từ Hàng, hoang mang luôn vì những lời nói của Linh Cô lúc bỏ chàng nơi bờ sông quay thuyền trở lại, Quan Sơn Nguyệt thừ người tại chỗ, bồi hồi ức niệm việc qua, mơ màng việc tới.
28 Quan Sơn Nguyệt theo sau Độc Cô Minh và Lâm Hương Đình đến trước một ngôi nhà cỏ. Đến nơi đó rồi, Độc Cô Minh và Lâm Hương Đình chỉnh nghiêm thần sắc, những nét vui, những nụ cười không còn nơi ánh mắt, nơi khóe miệng, cả hai trở thành những tín đồ ngoan đạo đứng trước bậc giáo tông.
29 Sát khí hôm nay bao phủ đỉnh Thần Nữ Phong trong dãy Vu Sơn, làm tan mất cái vẻ thanh kỳ tuấn nhã của ngọn núi từng khích động lòng du khách qua những thần thoại huyền diệu mê ly.
30 Quan Sơn Nguyệt đã sai lầm trong một dự tính mà thành ra phải lâm vào cảnh chí nguy. Chàng định vận dụng toàn lực bình sanh vung chiếc kim thân độc cước đánh bay ngọn trường mâu của Kỳ Hạo.
31 Quan Sơn Nguyệt thản nhiên, đứng nguyên tại chỗ, không hề vì sự xuất hiện của Tạ Linh Vận mà khích động tâm thần. Tạ Linh Vận cứ ung dung, miệng điểm nụ cười.
32 Quần hùng lần lượt ly khai Thần Nữ Phong. Chẳng một ai thốt lời cáo biệt với Quan Sơn Nguyệt, vì lúc đó chàng quá mệt nhọc, tựa mình vào một khối đá to lớn, nhắm mắt lại.
33 Minh Đà lướt vó xuống núi như bay, gió chiều từ đồng nội cuộn về, mang cái mát dịu xoa mệt cho khách lữ hành, song riêng Quan Sơn Nguyệt không nghe nhiệt độ trong người lắng xuống mảy mai.
34 Dưới ánh trăng khi mờ khi tỏ, Quan Sơn Nguyệt cố nhận xét hai người vừa đến để hiểu nhân phẩm của họ, cũng như ức đoán tâm tư của họ để lấy thái độ thích ứng.
35 Nguyệt Hoa Phu Nhân trác độ tứ tuần, tóc vấn cao, mặc áo lụa trắng, tuổi tuy cao, sắc còn đẹp, một vẻ đẹp trang nghiêm, ai nhìn qua cũng sanh lòng tôn kính.
36 Suy qua thái độ của bọn người trong Quảng Hàn Cung, đối với lão nhân gù, Quan Sơn Nguyệt tuy chưa có ấn tượng gì về lão, cũng có thể hiểu đại khái, lão là một nhân vật phi thường.
37 Theo lịnh của Nguyệt Hoa Phu Nhân, bọn Cầm Khiêu bảy người trở vào hoa sảnh của Quảng Hàn Cung. Vào đến nơi, cả bảy người cùng lộ vẻ kinh dị. Bởi, từ nhiều năm qua, họ xem phu nhân như thần như thánh và chính phu nhân cũng giữ khoảng cách quá đáng đối với mọi người, chẳng riêng gì đối với bọn họ.
38 Nguyệt Hoa Phu Nhân đề cập đến «Tu La Thất Thức», Quan Sơn Nguyệt hết sức lạ lùng. Chàng tự hỏi: "Làm thế nào Bạch Thiết Hận lại biết được sự tình diễn tiến trên đỉnh Thần Nữ Phong?" Miên man với niềm tâm tư, chàng không đáp câu hỏi của phu nhân.
39 Bạch Thiết Hận lập tức phóng mình lao vút theo ra, vượt qua mặt Lưu Ảo Phu, chận hắn lại, đồng thời vung tay đánh một quyền. Lão ngăn chặn, chưa chắc gì Lưu Ảo Phu chịu dừng chân thoái hậu, chính tay quyền của lão bắt buộc Lưu Ảo Phu phải lùi lại.
40 Quan Sơn Nguyệt nhìn theo bóng Thị Thơ, lòng rộn lên vạn ý niềm, mạch cảm hoài lai láng đưa chàng vào man mác bâng khuâng. Những ngày xa xưa tiếp nối hiện lên trong tâm tư, tuy thời gian qua lâu, đã lâu lắm rồi, chàng xem như mới hôm qua, hôm kia thôi!Cùng ân sư sống cuộc đời bình lặng tại sa mạc của miền Đại Qua Bích, công việc hằng ngày của chàng tiếp diễn đều đều, những công việc đó là chăn ngựa, luyện công, học võ, đọc sách.