1 Ly Sơn!Đó là tên của một ngọn núi nằm về phía bắc Trung Nguyên. Ngọn núi này không có gì đặc biệt ngoại trừ danh xưng và địa hình đặc thù của bản thân ngọn núi.
2 Vừa phát hiện có tràng cười, vị nhị sư ca tái mặt :- Nguy tai! Không ngờ ta đã vô tình dẫn đường cho bọn hung nhân!Nữ nhân cũng hốt hoảng không kém :- Là đại họa như sư ca vừa nói đấy sao?Nữ nhân còn chưa biết phải làm gì trong tình huống khẩn trương này, vị nhị sư ca vụt kêu toáng lên :- Mau lên, muội! Đại họa sẽ không còn nếu muội kịp thời hủy bỏ bức Họa Tháp!Cảm nhận được sự đúng đắn của lời khuyên, nữ nhân kịp trấn tĩnh và quày quả bước vào trong!Bên tai của nữ nhân chợt nghe một tiếng hét lồng lộng như tiếng sấm nổ giữa thinh không :- Ngươi định hủy bỏ ư? Đã muộn rồi!Vù.
3 Không một ai quan tâm đến điều đang xảy ra cho Tiểu Đông!Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà cùng lưu tâm đến mỗi một điều duy nhất! Đó là làm sao chận giữ bóng nhân ảnh mờ ảo kia để đoạt lại bức Họa Tháp Đồ đáng lẽ phải lọt vào tay một trong hai lão!Bị Ma Thủ và Huyết Thủ phân khai chặn lối, bóng nhân ảnh mờ ảo kia bất ngờ cười lên :- Ha.
4 Không giống như sơn môn của các đại phái trên giang hồ, đa phần đều có sự bố phòng nghiêm ngặt để: "Nội nan xuất ngoại nan nhập!" - Hoặc "vào thì dễ nhưng ra rất khó nếu muốn thoát ra", chung quanh Dĩ An viện rất bình lặng với những hàng trúc xanh được trồng đủ dày để tạo một ranh giới và là khá thưa để bất kỳ ai nếu đứng từ bên ngoài nhìn vào đều dễ dàng nhìn thấy một nếp nhà uy nghi cổ kính được gọi là Dĩ An viện!Ngoài những hàng trúc xanh vừa nói, Dĩ An viện hầu như không hề có bất kỳ một sự bố phòng nào cả!Ấy vậy, toàn thể những nhân vật giang hồ thuộc cả hai phe Hắc - Bạch, từ hàng cao thủ đệ nhất lưu cho đến những ai bước đầu tập tễnh luyện công phu, không một ai dám tơ hào nghĩ đến chuyện vượt qua hàng trúc xanh để gọi là thử xâm nhập một cách bất minh vào Dĩ An viện!Và không phải ngẫu nhiên Dĩ An viện dám xưng là Giang Hồ Đệ Nhất Viện!Cũng vậy, chính Viện chủ Dĩ An viện cũng chưa bao giờ dám tự nhận là Giang hồ đệ nhất nhân và càng cố tránh việc tự hào bản thân Dĩ An viện là Giang Hồ Đệ Nhất Viện!Bởi vì, danh xưng đó là do quần hùng đồng đạo khắp võ lâm gán cho.
5 Có là một đứa bé, có là người cô thân độc lực nhưng cần phải vượt một chặng đường thiên lý mới hiểu hết nỗi thống khổ nhọc nhằn của Tiểu Đông!Không phải là Tiểu Đông không từng bôn ba vượt chặng đường dài!Vì như mẫu thân nó đã từng nói với nhị sư bá, nó và mẫu thân nó trong vòng mười năm đã năm lần bảy lượt thay đổi chỗ lưu ngụ!Lần đi ngắn nhất cũng là ngoài trăm dặm! Còn lần đi xa, cao xanh ơi, nó và mẫu thân phải đi đến năm trăm dặm là ít!Tuy vậy, vào những lần đó, đi bên cạnh nó lúc nào cũng có mẫu thân! Nó mệt, mẫu thân cõng nó đi! Nó đói hoặc khát, mẫu thân lo tìm vật thực cho nó.
6 Sau cùng, Túy Lúy Cái nhìn ngay vào mắt Tiểu Đông :- Được rồi! Việc ngươi có là đệ tử Cái bang hay không, ta chưa hỏi đến vội!Ngươi vẫn cho rằng, chính ta đây lấy mất của ngươi một vật, phải không?Tiểu Đông vẫn nhìn lão bằng ánh mắt oán hận :- Không sai! Đó là Họa Tháp Đồ! Lão không cần phải nói tránh đi!Lão trừng mắt nhìn nó, chứng tỏ lão đang giận đến bầm gan tím ruột!Tuy nhiên, nhớ lại định ý vừa nghĩ rồi khiến lão phải đưa Tiểu Đông đến chốn hoang vắng này, Túy Lúy Cái hít dài một hơi để đè nén cơn thịnh nộ chực tuôn trào.
7 Túy Lúy Cái chợt đảo người lôi Tiểu Đông lao tuốt lên một đỉnh đá chót vót gần đó!Tiểu Đông vì bất ngờ định lên tiếng hỏi, nhưng cũng may lão Túy Lúy Cái kịp thời ngăn lại.
8 Với kiến văn thật sự ít ỏi về trận đồ, đến lúc này Tiểu Đông mới hiểu thế nào là sự lợi hại của trận đồ tại khu mộ tháp. Hoang mang vô tưởng trước đủ mọi loại ảo giác, Tiểu Đông dù cố trấn tĩnh vẫn cảm thấy tứ chi bủn rủn và thần trí càng lúc càng mơ hồ!Tính về thời gian, phải có đến ít lắm là một canh giờ kể từ lúc Tiểu Đông cố ý bước vào khu mộ tháp!Khu mộ tháp hầu như hoàn toàn biến đổi ngay khi Tiểu Đông đặt bước chân đầu tiên đi vào.
9 Tiểu Đông làm sao có thể nghi ngờ khì chỉ sau hai lượt dịch chuyển như vậy một ngọn tháp sừng sững liền xuất hiện ngay phía trước. Cùng với việc nhìn thấy ngọn tháp, Tiểu Đông cũng đồng thời nhìn thấy một vóc dáng cao to với chòm râu bạc trắng lộ rõ dưới trời đêm!Tiểu Đông chưa kịp lên tiếng thì.
10 Chỉ khi lên đến tầng trên của ngọn tháp, sự thán phục và hớn hở của Tiểu Đông liền biến mất, như bọt bể tan theo sóng nước. Bàn tay của Lão viện chủ đang nắm giữ tay nó chợt run bắn lên và lạnh toát và tiếp đo Lão viện chủ bỗng chấp chới như muốn ngã sấp, Tiểu Đông phát hoảng :- Lão trượng.
11 Một giấc mộng kinh hoàng khiến Thạch Hiểu Đông bật lên những tiếng kêu ú ớ và tỉnh lại!Toàn thân dù đang nhớp nhúa vì cơn xuất hạn trong lúc mê loạn nhưng nhận thức việc bản thân hãy còn tại thế đủ trấn áp nỗi sợ hãi vẫn đây ắp tâm trí Thạch Hiểu Đông Chàng nhìn quanh :- "Ta vẫn nằm nguyên vị.
12 Ngay phía trước một sạn đạo, là lối đi duy nhất đến Thượng Thanh cung của Võ Đang phái, một cỗ kiệu sặc sỡ màu do bốn kiệu phu có cách phục sức quái lạ mang trên vai đột nhiên xuất hiện!Võ Đang phái tuy không phải là nơi phụng tự thờ cúng nhưng việc có khách thập phương vãng lai cúng tế không phải là không từng có.
13 Một cỗ xa mã do hai thớt tuấn mã cùng kéo vẫn thản nhiên buông từng nước kiệu và dập dềnh trên quan đạo. Gương mặt rắn rỏi của lão xa phu vẫn điềm nhiên, cho dù đoạn đường phía trước trong tầm thị tuyến của lão xa phu rõ ràng là có một khu rừng chắn ngang.
14 Việc U Minh giáo tìm đến Thiếu Lâm và Võ Đang, sau lại lần lượt tìm đến những môn phái còn lại, thật sự đã diễn ra như lời nói của Thái giáo chủ lão phu nhân với Thanh Mộc đạo trưởng.
15 Đúng vào lúc hai ngọn chỉ kình lợi hại của nam nhân nọ xoáy thủng vùng tâm thất của Đoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Đầu Đà từ phía sau, bốn gã kiệu phu với danh xưng Hắc Bạch Chấp Pháp Lệnh Bài cũng đã vây chặt nam nhân nọ.
16 Chạy hơn hai mươi dặm, chợt nghĩ đến một việc, chàng chậm dần lại!Với cước lực chậm rãi này, chàng vừa đưa mắt nhìn quanh vừa lẩm bẩm thành tiếng :- Ta ngốc thật! Liệu biết họ chạy về hướng nào để đuổi theo? Nhờ họ lọt vào tay bọn U Minh giáo có phải ta ân hận suốt đời không? Hừ, đúng ngốc!Vì đây là lời lẩm bẩm, tự hỏi, tự than, nên chàng không hề chờ đợi sẽ có lời đáp lại! Vậy mà.
17 - Tiểu tử! Ngươi đang ở đâu?Chàng định lên tiếng nhưng không hiểu sao chàng, nhân vật vừa gọi chàng đang lộ diện rất rõ dưới ánh sáng bập bùng của ngọn đuốc do ác nhân khi bỏ đi vô tình lưu lại.
18 Thiếu Lâm tự, từ bao đời nay phái Thiếu Lâm luôn được xem là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên! Vì thế, chuyện Thiếu Lâm phái thường xuyên bị nhiều kẻ dạ hành nhân với hành tung cực kỳ bí ẩn muốn tìm cách đột nhập vào để đánh cắp chân kinh bí kíp là những chuyện không có gì là lạ đối với toàn bộ tăng nhân trong Thiếu Lâm tự.
19 - Hừ, đã biết như vậy sao các ngươi còn lén lút hành sự?Giác Hải đại sư thất kinh :- A di đà Phật! Đây là cấm địa của bản phái, nữ thí chủ sao đường đột xâm nhập?- Ha.
20 Khu mộ tháp nằm giữa Cửu Cung sơn và Nhất Trụ Phong vẫn hoang liêu cô tịch như thuở nào!Chín ngọn tháp vẫn sừng sững bao bọc xung quanh vẫn là hàng hàng lớp lớp những ngôi mộ lớn có nhỏ có!Nhìn chung, khu mộ địa ngoài sự hoang lương không hề có bất kỳ dấu hiệu đe dọa nào.