1 Phe đối phương đông hơn, sáu chọi một, làm cho cục diện trở thành thế đối đầu giữa hai phe có nhân số hoàn toàn chênh lệch mà sự bất lợi nghiêng hẳn về phía Tiểu Bình, chỉ có một thân một mình.
2 Ngưỡng mộ phong thái tao nhã của vị công tử, Tiểu Bình dù đã hết lời tán phụng nhưng vì cảm thấy chưa đủ nên vẫn luôn miệng tìm dịp để đề cập đến chuyện đã qua.
3 Thoáng trong mơ hồ Tiểu Bình chừng như nghe được một mẩu đối thoại với những lời lẽ kỳ lạ:-. . . hắn không phải ngất đi vì trúng độc. - Nói nhảm! Từ cổ chí kim làm gì có ai giải được chất tối độc này? Hắn đương nhiên không phải ngoại lệ.
4 Tuy đã tỉnh lại nhưng Tiểu Bình vẫn nằm yên, vờ như chưa tỉnh. Nó đang toan tính mọi bề và có nhiều điều cần phải ngẫm nghĩ cho thật thấu đáo. Trước hết, có cần minh bạch một điều tương đối hệ trọng là nhân vật Quỷ diện kia có còn ở quanh đây không, hay đã bỏ đi từ lâu rồi, ngay lúc chiếm hữu nhánh rễ cây mà nhân vật quỷ diện gọi là Thiên Niên Hà Thủ Ô.
5 Hôm nay ngươi lại muốn giở trò gì đây? Chỉ mới hôm qua thôi ngươi còn tỏ ra ngoan ngoãn kia mà?Phản ứng tiếp theo đó của mỹ diện phụ nhân cũng là thứ phản ứng Tiểu Bình đã toan liệu trước.
6 Dù có nghe tiếng bước chân Bạch Phụng tiến đến gần từ phía sau, nhưng Tiểu Bình vẫn không quay người lại. Nó chỉ thở dài khi nghe thanh âm của Bạch Phụng vang lên:- Đệ vẫn buồn vì mãi vẫn chưa nghe sư phụ đáp lại nguyện vọng của đệ.
7 Lời của Bạch Liễu đang quát vọng xuống có phần nào làm cho Tiểu Bình bất ngờ:- Sự phụ, Môn chủ, Sư cô! Trong những cách xưng hô này không hiểu loại người giả dối như Môn chủ muốn Liễu nhi phải dùng cách xưng hô như thế nào? Ha.
8 Tiểu Bình cực chẳng đã phải giả vờ ngơ ngác nhìn dưỡng mẫu:- Dưỡng mẫu cuối cùng vẫn cứu được mạng Bình nhi? Mụ ác phụ đã buộc dưỡng mẫu phải dùng vật gì để đổi mạng Bình nhi? Sao dưỡng mẫu lại sẵn sàng hy sinh vì sinh mạng chẳng đáng gì của Bình nhi?Dưỡng mẫu của Tiểu Bình cười gượng:- Trên đời này đối với dưỡng mẫu còn có vật gì quý đến nổi dưỡng mẫu phải bỏ mặc Bình nhi? Mà thôi, chuyện đã qua rồi, hà tất phải nhắc lại.
9 Những lời đường mật của mụ Môn chủ vẫn cứ vang vọng, kêu gọi Tiểu Bình như gọi một người thân thiết mà mụ đang rất muốn gặp lại, và nếu như không toại nguyện có lẽ mụ sẽ chết mất vì quá thảm sầu.
10 Mụ Thạch Quế Trân vẫn đang cố thuyết phục Tiểu Bình:- Được rồi, chúng ta hãy thẳng thắn với nhau. Không sai, ta và toàn thể môn nhân Bạch Cốt Môn cần phải xuất thế, cần phải thoát khỏi chỗ quỷ quái này, nơi trước kia tiền nhân của bọn ta vì muốn trốn tránh nhiều kẻ thù phải mạo hiểm xông vào đây hầu tìm cho bằng được một sinh lộ giữa muôn ngàn tử lộ.
11 Tiếng kêu của Bạch Phụng làm Tiểu Bình tỉnh lại:- Bình đệ. . . ! Bình đệ. . . !Và vừa tỉnh lại, câu đầu tiên Tiểu Bình hỏi là:- Phụng tỷ vẫn bình an? Là Đoan Mộc Ngũ đại ca đã giúp tỷ hoá giải chất độc?Bạch Phụng chợt lắc đầu:- Khắp người tỷ vẫn cảm thấy đau đớn, nào có ai giúp tỷ giải độc?Tiểu Bình nhỏm người ngồi dậy và đưa mắt nhìn quanh:- Vậy Đoan Mộc Ngũ đại ca đâu! Có lẽ nào đại ca vì bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí nên hiện giờ đang tìm nơi chữa trị?Bạch Phụng thở dài:- Có phải Đoan Mộc Ngũ là người mà đệ vừa giúp y vượt qua Độc Phong Tuyệt Khí? Y vẫn bình ổn, tỷ vì chưa hôn mê nên hoàn toàn nhìn thấy y ngay sau đó chạy thẳng vào trong.
12 Một chấn động chợt lan truyền khắp người, buộc Tiểu Bình phải mở mắt và choàng tỉnh. Trước mắt Tiểu Bình, ngoài Bạch Phụng vẫn cứ nằm nguyên vị, thì đại ca Đoan Mộc Ngũ đang cùng một nhân vật xa lạ, với nhân dạng bên ngoài tựa một quái nhân, giao chiến với nhau.
13 Bản thân đang lâm vào tình huống như thế nào, qua những gì đã và đang xảy ra. Tiểu Bình cũng dần dà tự hiểu. Vì thế, chính Tiểu Bình cũng đang lấy làm kinh ngạc, khi nhận ra chưa lần nào bản thân Tiểu Bình lại tỉnh táo như lần này, nhất là sự tỉnh táo kéo dài khá lâu, đủ cho Tiểu Bình nghe và hiểu tất cả những gì đang diễn ra xung quanh cho dù Tiểu Bình không thể cử động, cũng không thể tự mở mắt để nhìn và tự mở miệng để phát thành thanh âm.
14 Bùng!!!Tiểu Bình có cảm nhận như bản thân vừa bị một khối đá cực to giáng thật mạnh vào giữa hậu tâm và hậu quả xảy ra làm cho Tiểu Bình phải ngã chồm về phía trước, vô tình ngã ập luôn vào người Nam Cung Yến.
15 Ngần ngại một lúc thật lâu, Nam Cung Yến mới dám lên tiếng hỏi khẽ vào tai Tiểu Bình:- Vì bực mình với ta nên các hạ quyết không gặp đại ca, cho dù nghe rõ lời y thiết tha gọi?Và thay vì nghe những lời phản ứng gay gắt của Tiểu Bình, thì lạ thay, Nam Cung Yến thật sự kinh ngạc khi nghe Tiểu Bình buông tiếng thở thườn thượt:- Tại hạ cũng đang tự hỏi bản thân như thế.
16 Nam Cung Yến vẫn rơi lệ, và điều đó làm mắt nàng nhòa đi, không thể nhận rõ nhân dạng gầy gò ốm yếu của một nhân vật vốn đã rất cao niên là Ngọc Tuyết Lão Lão.
17 Chín nhân vật vận Thanh Y vẫn hậm hực nhìn Tiểu Bình:- Bổn giáo không cần lấy máu huyết của ngươi, chỉ cần ngươi hợp tác với bổn giáo mà thôi. Vì lẽ gì ngươi không ưng thuận?Tiểu Bình thủy chung vẫn hỏi ngược lại bọn họ mỗi một câu:- Tại hạ cần một lời giải thích.
18 Víu. . . bộp!Víu. . . bộp!Hai mẩu đá nhỏ vậy là đã ném trúng vào Tiểu Bình sau nhiều lần trước đó Tiểu Bình hoặc nhờ may hoặc nhờ kịp có phản ứng nhanh nhạy nên đã tránh thoát.
19 Hãy mường tượng trước mặt ngươi độ năm trượng là một thù nhân có vóc dáng cao gầy. Y đang quay nghiêng người về phía ngươi. Linh Đại huyệt, điểm!Đó là tiếng chỉ điểm của lão Thần Châm và Tiểu Bình do cầm sẵn một nắm đá vụn trên tay nên lập tức phát xạ, một viên đá nhỏ được ném vào khoảng không ở (thiếu một đoạn - trang , - cuốn ) luyện theo cách này e không đủ thời gian cho đồ nhi bỏ thói quen hầu như đã trở thành bản năng.
20 Tiếp theo đó là đến lượt Tiểu Bình vừa kinh nghi vừa nghe chấn động khắp toàn thân ngay khi Tiểu Bình có cảm nhận thanh âm của nhân vật mới xuất hiện đang ngạo mạn phát thoại là quá quen thuộc:- Cửu Phái Nhất Thống Lệnh! Bổn cô nương những tưởng danh xưng này chỉ là bọn gianh hồ rỗi hơi đơm đặt.