1 Đỉnh Thiên Sơn cao ngàn trượng, tuyết phủ quanh năm. Vốn là nơi không có bóng chân người lui tới. Quanh chân núi cũng thế ! Do đó núi liền đá núi, một mẫu đất nhỏ để trồng trọt cũng không có, cho nên suốt một vùng phụ cận Thiên Sơn cũng không có một làng mạc nào chứng tỏ cư dân bản địa chọn Thiên Sơn làm nơi ngụ cư !Ngoại trừ dấu chân của người liệp hộ thỉ thoảng xuất hiện ở Thiên Sơn để săn bắt lộc tuần, hưu, nai.
2 Những tiếng kêu í ới làm cho gã họ Dư choàng tỉnh dậy ! Chạm vào mắt gã là mẫu thân gã đang an tường đứng ngay động khẩu và trên tay mẫu thân là thanh đoản đao.
3 Chấn động và sợ hãi đến cực độ, Dư Hải Bằng ôm xốc thi hài mẫu thân lên và nhảy thật nhanh vào động khẩu khi gã nghe có tiếng nói âm trầm từ phía sau vọng đến.
4 Còn cách Lâm An độ năm dặm đường, một cổ xe tứ mã đang chạy bon bon vào thành cho kịp với bóng hoàng hôn thì lão xa phu với gương mặt đầy những vết sẹo chằng chịt đã cau mày lại và gò mạnh tay khấu, khiến bốn con tuấn mã phải dựng đứng tám vó lên và kêu hí inh ỏi.
5 Điều này trước đây chưa từng xảy ra, nên bổn phương trượng không thể quyết định được. - Bạch phương trượng ! Hồi Nguyên Đan tuy là báu vật có giá trị liên thành, nhưng so với Đạt Ma kinh điển thì không có giá trị bằng.
6 - Là ai, dám xâm nhập cấm địa bổn giáo ?Tiếng quát hỏi làm cho Dư Hải Bằng giật mình và lo sợ ! Vì chàng không ngờ rằng nhân vật đã đánh cắp chàng lại là người của U Minh Giáo và bây giờ nhân vật đó đang đưa chàng vào cấm địa của U Minh Giáo !"Không lẽ thủy chung ta lại đối diện với lão phó giáo chủ U Minh Giáo họ Mộc sao ?" Nhân vật đang vác chàng trên vai bấy giờ mới lên tiếng ! Âm thanh giọng nói của nhân vật này, Dư Hải Bằng thuở giờ chỉ nghe mới có một, không có ai có âm sắc the thé khó nghe như nhân vật này !- Là lão phu đây !- À ! Thì ra Y Thần Kha lão nhân gia ! Không hiểu vì việc gì mà Kha lão nhân gia lại đường đột đến đây vào giờ này ?- Ngươi giữ chức vụ gì trong U Minh Giáo ?- Là nội đường tổng quản !- Vậy thì được rồi ! Lão phu bất tất phải vào trong làm phiền đến phó giáo chủ !- Té ra Kha lão nhân gia định tìm phó giáo chủ sao ?- Đúng vậy ! Nhưng gặp được ngươi cũng tốt quá rồi !- Kha lão nhân gia nói như thế nghĩa là sao ?- Phiền ngươi vào bẩm báo với Mộc lão đệ của lão phu rằng:ba ngày nữa lão phu sẽ có Hồi Nguyên Đan !- Hồi Nguyên Đan ? Vậy thì hay lắm ! Đôi chân của phó giáo chủ có cơ được chữa khỏi ! Nhưng mà Kha lão nhân gia này.
7 Đang thiêm thiếp giấc nồng chợt có nhiều tiếng động khẽ làm cho Dư Hải Bằng giật mình choàng tỉnh !Mở bừng mắt ra, Dư Hải Bằng mới biết rằng trời đã rạng sáng ! Và bao quanh chỗ chàng nửa nằm nửa ngồi lúc này là một bọn U Minh Giáo đồ rất đông ! Có thể là ngoài hai mươi tên chứ không thể ít hơn ! Và một đại hán trung niên với thái dương huyệt gồ cao, hai mắt sáng quắc đang nhìn không ngớt vào chàng !Ngay phía sau vị đại hán trung niên này là một nhóm khoảng mười tên, mà trong đó có đến ba tên chàng đã gặp mặt ! Ba tên đó chính là số trong bảy tên gã cùng giao chiến với Dư Hải Bằng hôm trước ! Cả ba còn đang lưu lại rõ ràng mỗi tên một vết thương ở ba bộ vị khác nhau ! Đó là dấu tích của cuộc giao chiến với chàng hôm trước !Khi thấy Dư Hải Bằng đã mở mắt, vị đại hán trung niên liềm ỡm ờ hỏi:- Là tên tiểu tử hôi thối này ?Lập tức, một trong ba tên nọ vội vàng lên tiếng đáp lại:- Du hương chủ ! Đúng là hắn đấy !Gật đầu, tên hương chủ họ Du lại nói:- Thân thủ của hắn cao minh đến bậc nào mà bọn ngươi bảy người đã phải chuốc lấy thảm bại ?- Du hương chủ ơi ! Bọn thuộc hạ bất tài, phần thì bộ pháp thập phần quái dị của hắn, lại có lịnh của Kha lão nhân gia là phải bắt sống gã, nên.
8 - Đứng lại nào, tiểu tử !Cùng với hoàng hôn buông xuống, một tiếng quát cực kỳ phẫn nộ của ai đó ở phía sau Dư Hải Bằng chợt vang lên. Đã kinh hoảng còn kinh hoảng hơn khi Dư Hải Bằng vừa quay người trở lại, liền nhận ra chủ nhân của tiếng quát phẫn nộ đó chính là người có thanh âm the thé mà chàng dù chết cũng vẫn nhận ra ! Y Thần lão họ Kha, một trong võ lâm Tứ Thần, ngang hàng với Túy Cái !"Là lão ư ? Phen này ta chắc chết !" Trong tay lão già tuổi ngoài lúc tuần còn đang nắm cứng một gã, rõ ra là gã giáo đồ U Minh Giáo vừa bị Dư Hải Bằng đánh cho tơi tả cùng với Sát Nhân Đồ Thủ Liêu Đằng Cát ! Đây có lẽ là lão họ Kha trên đường truy đuổi chàng đã gặp phải bọn bại trướng, và lão họ Kha bèn cấp lấy một tên làm kẻ hướng đạo hầu kịp đuổi theo chàng !Dù Dư Hải Bằng chưa biết bản lãnh của Y Thần ra sao về võ học, nhưng chàng cũng biết thừa rằng so với lão họ Kha, chàng chỉ là một hạt cát nhỏ trong biển cát mênh mông mà thôi !Vừa chạm phải ánh mắt thập phần độc ác của lão họ Kha, động chân, Dư Hải Bằng bèn lạng người thật nhanh, quay đầu bỏ chạy !Vút !- Chạy đâu cho thoát tay lão phu !Đúng là quỷ khốc thần sầu ! Lão họ Kha không hiểu đã hành động ra sao nhưng bây giờ thì lão đang đứng ngay phía trước Dư Hải Bằng với khoảng cách vừa đúng tầm tay của lão ! Và hữu thủ của lão thì đang treo trên đầu vai của Dư Hải Bằng !Nhưng, khi lão họ Kha đinh ninh rằng chỉ trong nửa nháy mắt thì Dư Hải Bằng sẽ là con mồi nằm gọn trong móng vuốt của lão thì lão bật lên tiếng kêu kinh ngạc:- Hay lắm ! Lão phu quên rằng tiểu tử ngươi còn biết Túy Tiên bộ pháp của Túy lão cẩu nữa ! Hừ ! Xem đây !Choang !Cái vồ hụt của lão họ Kha lúc nãy thay vì chộp vào đầu vai của Dư Hải Bằng, nhưng do Dư Hải Bằng thi triển Túy Tiên bộ pháp nên lão ta lại chộp phải đốc kiếm trên vai của Dư Hải Bằng ! Sau khi nói xong câu châm chọc, lão họ Kha trước khi đảo người quyết bắt giữ cho được Dư Hải Bằng thì lão đã kịp thời vất bỏ thanh trường kiếm của chàng xuống đất, tạo thành tiếng động khô khan !Vù ! Vút !Vút ! Vút !Liên tiếp mấy lần chộp nữa, lão họ Kha đều gặp phải tình trạng y như lúc ban đầu ! Nghĩa là lão vẫn không làm sao khắc chế được bộ pháp Túy Tiên để bắt giữ được Dư Hải Bằng !Âm thanh the thé đầy giận dữ của lão họ Kha liền tuôn ra không ngớt:- Hay cho tiểu tử ! Ngươi định hí lộng lão phu à ? Này !- Đúng là cuồng đồ vô tri ! Ngươi tưởng lão phu không làm gì được ngươi sao ?Xem đây !- Á.
9 - Tiểu huynh đệ hãy chờ lão phu một chút !Giọng nói hòa hưỡn, ôn tồn, không nạt nộ hoặc trịnh thượng thường có ở bâäc cao niên. Tuy nhiên với âm thanh đó lại như đánh động vào tâm trí Dư Hải Bằng khiến chàng phải quay đầu lại và nhìn về hướng phát thoại.
10 Là rủi hay là may khi mọi việc xảy ra cho Dư Hải Bằng cứ như là trong mơ ?Đối với bọn U Minh Giáo, khoan nói đến việc bọn chúng chưa biết Dư Hải Bằng có mối thù cao tợ non và sâu tợ bể với U Minh Giáo, cũng không nói đến việc Dư Hải Bằng trong lúc vô tình đã gây thương tích trầm trọng cho lão họ Mộc là phó giáo chủ U Minh Giáo.
11 Hắc Tử Lâm đúng là quái hình dị trạng, thiên biến vạn hóa ! Dư Hải Bằng sau khi lọt vào Hắc Tử Lâm độ ba mươi trượng thì trước mặt chàng chợt sáng lòa lên, không còn tối đen thâm u như khi đứng ở bên ngoài nhìn vào Hắc Tử Lâm nữa !Nhận ra sự quái dị này, Dư Hải Bằng bất giác nhìn ngược về phía sau như muốn tự xem lại và so sánh để biết chắc rằng chàng đã tiến vào Hắc Tử Lâm chứ không phải một địa phương khác !Và chàng hoàn toàn không ngờ ở đằng sau chàng lúc này là một cảnh trạng tối đen và thâm u, cứ như lúc chàng cùng mọi người từ bên ngoài nhìn vào Hắc Tử Lâm vậy.
12 - Trúng !Vù. . . Vù. . . Lão giáo chủ quát thì cứ quát, xuất kình thì cứ việc xuất kình nhưng vẫn cứ đánh trượt vào khoảng không !Thích chí, Dư Hải Bằng vùng cười lên:- Hạ.
13 Tại một phạn điếm khá lớn ở Hán Dương thành, vào lúc đúng ngọ thì không thể nói là vắng khách được. Thế nhưng hầu như các thực khách đến đây đều mang một vẻ mặt u buồn trầm mặc, khiến cho không khí đáng lẽ phải huyên náo ồn ào thì lại lặng lẽ một cách khác lạ.
14 Do ngôi phạn điếm ở ngoại vi thành Hán Dương, nên chếch về mé tả của phạn điếm là một sân lư bằng khá rộng. Tại đó đứng đối diện với lão Kỳ thần họ Tống và vị thực khách nọ là một bọn khoảng năm tên do một tên có khuôn mặt như da người chết dẫn đầu.
15 Chếch ở phía đông nam của Hán Dương thành là một khu trang viện rêu phong cổ kính. Nơi này, ngoại trừ một vài dấu tích như cổng tam quan, chễm chệ Ở hai bên là hai con thạch sư, như bức hoành phi mà những chữ trước đây được sơn son thếp vàng bây giờ đã mờ phai theo thời gian là những dấu tích duy nhất của một thời liệt oanh của chủ nhân khu trang viện.
16 Từng tràng cười lồng lộng, hết của U Minh giáo chủ lại đến lượt nhị thần đã làm cho Dư Hải Bằng vụt tỉnh lại !Vừa nhìn thấy sự động cựa của Dư Hải Bằng, gã nọ do đang canh chừng, bèn kêu lên kinh ngạc:- Ngươi đã tỉnh lại rồi sao ? Thương thế đã thế nào rồi ?Mọi chuyện đã xảy ra, Dư Hải Bằng đều nhớ rõ mồn một, nên chàng gượng cười và nói:- Đa tạ huynh đài đã quan tâm ! Hôm trước tại hạ có đôi phần thất lễ với lệnh sư, mong huynh đài chớ trách.
17 Không biết bao lâu sau đó, khi Dư Hải Bằng hồi tỉnh thì chàng chợt nghe có tiếng ai đó chốc chốc lại nức nở nghẹn ngào ! Phần thì đau đớn thấu tâm can, phần thì kinh ngạc ngỡ ai đó đang khóc tiễn đưa chàng, chàng bèn ú ớ kêu rên:- Ự.
18 Chạy một hơi được mười dặm đường về phía tây, Dư Hải Bằng bèn quay sang hướng chính nam ! Lúc này đã sắp tàn canh ba nên bầu không khí càng lúc càng âm u hoang vắng !Đi thêm năm dặm nữa, Dư Hải Bằng đặt gã nọ nằm dựa vào một thân cây bên cạnh con đường quan đạo dẫn đi khỏi Hán Dương thành !Chàng tự tay lột bỏ lớp lụa mỏng, mang dung mạo của nhân vật cao niên trên mặt gã nọ ra ! Sau khi cất lớp lụa mỏng đó vào người, chàng lại lột bỏ lớp mặt nữ nhân của chàng và mang vào mặt gã nọ ! Đúng lúc đó, khi Dư Hải Bằng định sửa lại y phục cho gã thì gã đột nhiên bật lên tiếng rên:- Ự.
19 Ở phía bắc núi Thái Sơn, không hiểu từ lúc nào đã có một ngôi cổ miếu mọc lên ở đấy. Theo tương truyền thì đấy chính là do một vị vua đời nhà Tùy sáng lập để tưởng nhớ một vị khai quốc công thần.
20 - Hay thật ! Tấn tuồng diễn ra thật ngoạn mục ! Dư Hải Bằng này không thể không khâm phục !Âm thanh vừa dứt thì một trang nam nhân tuấn tú trong bộ võ phục gọn ghẽ chợt xuất hiện.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 15