21 Thở phào, Dư Hải Bằng vừa chờ Tư Không Huệ đi theo chân vừa tự trách thầm:"Suýt nữa ta để nàng nhìn thấy thân pháp của ta rồi. May thật !" Quả vậy, Dư Hải Bằng đã gặp may vì Tư Không Huệ do vội đuổi theo nên nàng không hề để tâm và không nhận ra việc chàng đang thi triển một loại thân pháp như nàng.
22 Vô lượng thọ phật ! Vị đi phía trước có phải là Dư thiếu hiệp không ? Vừa chuyển từ đường sơn đạo sang quan đạo rộng lớn, Dư Hải Bằng do không để tâm nên không nhận ra trên quan đạo ngay ở phía sau chàng đang có người di chuyển.
23 Dư Hải Bằng vừa buông ra tiếng thở dài thì ngay bên cạnh chàng chợt có một giọng nói lạnh như băng, rót vào tai:- Ngươi to gan lắm đấy, tiểu tử !Vút !- Là ai ?- Hạ.
24 Một bàn tay ai đó khẽ lay lay Dư Hải Bằng mà gọi:- Này ! Này. . . "Ta không chết ư ? Lão đâu rồi ? Lão giáo chủ đâu rồi ?" Dư Hải Bằng sợ hãi khi nghĩ đến lão giáo chủ U Minh Giáo rồi sẽ bắt được chàng nên chàng đã thốt lên thành lời điều chàng đang nghĩ mà chàng không hề hay biết !Chỉ đến khi một giọng nói thánh thót của một nữ nhân lại lọt vào tai chàng thì chàng mới biết được điều đó !Nữ nhân nói:- Lão giáo chủ nào ? Ngươi là ai ? Ngươi vừa nói gì ? Có phải ngươi muốn ám chỉ người đã ném ngươi xuống tận đây không ?Cố nhướng mắt lên để nhìn nhưng Dư Hải Bằng chỉ nhìn thấy một bóng nhân dạng mờ mờ ảo ảo và đỏ tuyền một màu máu mà thôi ! Cho là chàng đang trong cơn mê sảng nên nhìn thấy ảo giác, Dư Hải Bằng lảm nhảm theo mạch suy nghĩ của chàng:- Còn giáo chủ nào nữa ngoài U Minh Giáo giáo chủ ? Lão nào có ném ta ? Là ta tự tìm cách giải thoát cho ta đấy chứ ! Mà thôi, số mệnh đã định ! Trước sau gì lão cũng giết ta ! Rồi lão sẽ giết ta ! Đời ta thế là hết rồi ! Hết.
25 Dư Hải Bằng nhận định thật không sai ! Từ dưới chân núi Hoa Sơn dẫn dài lên Hoa Sơn thần điện nằm ở lưng chừng núi, có không biết cơ man nào là thi thể người nằm sóng sượt.
26 Nếu không phải là mơ thì có lẽ những gì Dư Hải Bằng đang nghe đây chứng tỏ chàng đã không chết dưới tay của Hắc Diện Ma. Âm thanh của Mạc Vân đạo trưởng như xa như gần lọt vào tai chàng:- Phật huynh bảo sao ? Kinh mạch của Dư thiếu hiệp khi trước vẫn như thế à ?Kế đó là tiếng nói của Phương Tịnh đại sư:- Khi trước thì đúng là như thế.
27 Ngoài phái Hoa Sơn xem như là tan tác, thì Dư Hải Bằng phải tìm đến lần lượt từ gần đến xa, là bốn phái Thái Sơn, Thanh Thành, Nga Mi và Côn Luân. Thế nhưng, khi Dư Hải Bằng sắp đi đến Thái Sơn phái thì chàng chợt nghe tin đang lưu truyền trên giang hồ là Phương Giác đại sư đã lên tiếng hiệu triệu người các phái và anh hùng hào kiệt thuộc mọi lộ số cùng đến Thiếu Lâm để trù tính kế hoạch ngăn chống và diệt trừ Tam Ma cùng U Minh Giáo.
28 Dư Hải Bằng thở dài ngao ngán ! Chàng tuy vẫn tiếp tục di chuyển, nhưng cước lực đã chậm hẳn lại. Đoạn chàng ngoảnh đầu sang mé tả và lên tiếng hỏi:- Cô nương đã lo mọi việc hậu sự cho Chu lão rồi sao ? Còn lệnh tôn, lệnh tôn có nói gì không khi biết Chu lão bị thảm tử ?Không ra vui khi được đồng hành cùng Dư Hải Bằng và Tư Không Huệ cũng không lộ vẻ gì buồn phiền khi nghe chàng nhắc đến chuyện đã qua.
29 Hóa ra ý đồ của Dư Hải Bằng khi ngược về mạn bắc là muốn đến tổng đàn U Minh Giáo, trùng khớp với việc Kha Uyển định đi tìm và báo cho chàng hay. Chàng định tâm gây rối và tìm hiểu thử xem giáo chủ U Minh Giáo đang mưu toan điều gì khi chiếm đoạt mất Thiên Niên Hà Thủ Ô và hai hoàn Hà Thủ Ô bảo mệnh của nhị phái Hoa Sơn và Võ Đang !Bây giờ, một khi Kha Uyển đã minh định rõ là thế thì Dư Hải Bằng rất dễ dàng có một ý niệm về mưu toan của giáo chủ U Minh Giáo ! Do lão không có được Tam Ma tử kiếm lệnh thật, nên lão đã nhờ vào Hắc Tử Lâm bí đồ để buộc Tam Ma phải giúp lão trong thời hạn một năm ! Sau một năm đó, khi mưu đồ bá chủ thiên hạ đạt được hoặc không thì đến lượt lão phải lo ứng phó với Tam Ma ! Vì thế, lão đã thiên phương bách kế muốn sang đoạt Hồi Nguyên Đan trên người Dư Hải Bằng để lão đủ đầy nội lực và tu luyện thần công cái thế ! Khi Hồi Nguyên Đan vô phương thu hồi thì lão lại đổi sang phương kế khác bằng cách chiếm đoạt Thiên Niên Hà Thủ Ô và Hà Thủ Ô bảo mệnh để hoàn thành tâm nguyện ! Lão biết được điều này có lẽ là do Mạc Hà và Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dật chưởng môn môn phái Hoa Sơn đã bị lão bắt giữ nói lộ ra !Vì thế Dư Hải Bằng càng nôn nóng hơn khi muốn đi ngay đến Ngũ Hành Sơn là tổng đàn của U Minh Giáo.
30 Không bao lâu sau, khi giáo chủ U Minh Giáo đã bỏ chạy thì tại Hắc Tử Lâm chỉ còn lại bọn người Dư Hải Bằng gồm đúng chín mạng. Năm vị chưởng môn nhân sau khi đã diệt hết toàn bộ số giáo đồ U Minh Giáo hiện diện tại Hắc Tử Lâm xong, họ liền tỏ ra băn khoăn không hiểu sẽ làm cách nào để thoát được Hắc Tử Lâm.
31 Dư Hải Bằng thừa biết cứu binh như cứu hỏa. Và chàng cũng thừa biết là năm vị chưởng môn nhân và ba giai nhân kia, Tư Không Huệ, Tư Mã Hoa và Tư Đồ Linh sẽ hiểu và sẽ tán đồng việc chàng bỏ đi trước bọn họ.
32 Dù đã một lần đến Thiếu Lâm phái, nhưng lúc đến cũng như lúc rời đi, Dư Hải Bằng đều đang trong tình trạng hôn mê ngất lịm. Lượt đến là do Phương Tịnh đại sư đưa đến, còn lượt đi là do Y Thần họ Kha đưa đi.
33 Tuy chậm hơn, nhưng mọi người sau những lúc reo hò mừng thắng lợi của Dư Hải Bằng cũng đã kịp thời chạy đến. Trong khi Tư Đồ Linh, Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa dùng những chiếc khăn lụa của chính họ lau sạch mọi huyết tích trên thân chàng thì Dư Hải Bằng nở nụ cười mệt nhọc với mọi người.