1 Y từng ở đại mạc mênh mông đánh tan tổ chức Phong Sa Thất Thập Lục Kị, tại sông Hắc Long rét buốt hung hãn bắt giữ Cổn Long Vương Tiết Du. Y từng lưu lại nơi nóng bức đến độ có thể luộc chín cả trứng gà, cũng từng băng qua Khách Mạn Lạp Ca Lặc Duy Á sơn cốc.
2 Đêm chưa qua, sương càng dày đặc. Có hai người đang tĩnh tọa, một lúc lâu vẫn không nói năng gì. Bỗng nhiên một người mở lời: "Có người đến. " Người kia nói: "Còn ở ngoài một dặm.
3 Tảng sáng, những tia sáng đầu tiên lọt vào rừng. Cánh rừng có một bầu không khí mới. Ở một nơi khác trong rừng, đại thụ và dã trúc ngăn mọc ngăn cách nhau.
4 Đêm thứ tư. Bão tố trong rừng quả nhiên khiến người sợ hãi. Mưa chưa rơi, tiếng sấm đã nổ rền, thậm chí khiến lỗ tai người nghe phải đau nhức. Sâu bộ đều im tiếng.
5 Nắng gay gắt, Lãnh Huyết có chút hoa mắt choáng váng. Y đã mệt mỏi. Năm ngày bốn đêm truy đuổi và ác đấu, dẫu là người sắt cũng phải ngã gục. Lãnh Huyết tuy so với người được đúc từ sắt còn kiên cường hơn, nhưng dù sao cũng có chút mỏi mệt.
6 Lãnh Huyết đã trở về, chỉ bất quá thương thế y không nhẹ! Thương thế chẳng những không nhẹ mà quả rất nghiêm trọng, đổi lại là một người khác, căn bản là không thể trở về.
7 Phía xa xa đối diện cánh rừng. Có một cái quán lụp sụp với ba, bốn cái bàn cũ, mười cái ghế thì hết tám, chín cái gãy chân, ruồi ở khắp nơi, trên bàn, trên ghế, trên thức ăn, thậm chí cả trên đầu người.
8 Trong rừng đang có mươi tám người di chuyển, sắc mặt đều nhuốm vẻ mệt mỏi. Đi cả ngày trên đường, đường lại không dễ đi, thùng sắt thì nặng, dọc đường hung hiểm bốn bề, tình cảnh như thế lấy gì không mệt mỏi vạn phần.
9 Chu Bạch Tự võ công cực cao, khinh công cũng không kém. Cho nên từ quán rượu đến cánh rừng gần bảy dặm đúng ra gã chỉ mất thời gian uống một chung trà nhỏ có thể đến nơi.
10 Truy Mệnh vẻ mặt tươi cười:”Bất tất tạ ơn, cũng đừng gọi ta là …”Trước mặt Chu Bạch Tự chợt hiện ra một bóng người vỗ ra một chưởng. Kỳ biến đột ngột xuất hiện, Chu Bạch Tự quát lớn, toàn thân rùn lại hữu chưởng chấn mạnh.
11 Chu Bạch Tự cùng Bạch Hân Như, Trường Đoản nhị đao, Lý Thị tam huynh đệ ra khỏi rừng rậm hướng về Hoàng Hà xuất phát. Mặt trời đứng bóng. Còn mười sáu dặm nữa sẽ đến Đại Thạch trấn.
12 Kiếm nhanh như chớp giật. Xa Lôi lấy khoái đao lập danh, chỉ là lão hoàn toàn không tưởng tượng được bằng hữu sinh tử chi giao mười năm của lão lại có thể hạ thủ, hơn nữa hạ thủ cực kỳ tàn độc.
13 Bình minh. Bên ngoài khách điếm. Một chiếc xe ngựa đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát. Người đánh ngựa chình là gã còn sống duy nhất trong Đại Hành bát hữu, Nhất Trụ Kình Thiên Trương Tự Lưu.
14 Trường Đoản nhị đao đã lướt qua gò đất, chân chạm đất. Hai lão cũng ngây người. Chỉ thấy Lý Thiên Thắng hai mắt nhoà lệ, hai tay siết chặt nắm đấm quỳ gục trên mặt đất vô thanh vô tức mà như đang khóc rống lên.
15 Trăng sáng, gió nhẹ. Ai tin khách vượt dặm trườngChỉ xem trăng phủ dặm đường vãng lai. Thiết tưởng cổ nhân cũng đã ngước đầu ngắm ánh trăng tại nơi này, cũng cô liêu tịch mịch.
16 Tiếng tiêu chợt dứt. Truy Mệnh vươn vai vứt vò rượu trống trơn lên không trung. Vò rượu rớt xuống vỡ nát. Truy Mệnh chân nam đá chân xiêu gục gặc đầu nhìn bọn họ:”Mọi người sẵn sàng rồi chứ? Vô Địch công tử thật lòng muốn chờ tất cả đông đủ mới chịu xuất thủ đấy!”Vô Địch công tử tà áo trắng phất phơ, ngọc tiêu gõ nhẹ lên hộ khẩu nói:”Đoạn Hồn cốc hiện giờ đang cần nhân tài, không rõ ý các hạ thế nào?”Chúng nhân không khỏi buồn cười, Chu Bạch Tự đã trấn tĩnh lại liền lạnh lùng thốt:”Không có khả năng!”Vô Địch công tử cười nhạt:”Tốt! Các vị đã không cần vậy, cùng lên đi!”Trương Ngũ cười lớn lấy lại tinh thần, cao giọng nói:”Không phải lo! Không phải lo! Tất cả chúng ta sẽ cùng lên để lãnh giáo ngươi!”Vô Địch công tử nét mặt có chút nét cười:”Cũng hay! Ta rất thích người phóng khoáng, ta sẽ để ngươi chết được toàn thây!”Hà Bát tức giận giẫm mạnh chân như đang xéo một con giun, lớn giọng quát tháo:”Mẹ bà ngươi! Ngươi dám xem thường Trường Đoản nhị đao chúng ta sao?”Vô Địch công tử thần sắc vẫn không đổi, quả thực Thái Sơn có đổ trước mắt cũng chỉ vậy mà thôi, thốt:”Kỳ thật nếu không để các ngươi vào mắt ta đã không tự mình đến đây giết các ngươi!”Lời nói của hắn trước trước sau sau đếu chém chém giết giết, tựa như cả bọn nhất lưu cao thủ đang đứng đây tuỳ tiện đều phải chết dưới tay hắn vậy.
17 Làm người tốt nhất chớ nên vội vã, muốn bắt người, gấp, là chuyện khác. Chỉ cần tận sức sẽ làm được nên truy bắt thì không cần gấp, gấp là lúc không truy.
18 Xuất quan, bắc tiến, Thiết Thủ lao đi cả ngày lẫn đêm, bảy ngày sau đã đến Thanh Long sơn, đi lên Long Hổ tháp. Tổng đàn Sơn Đông Thần Thương hội toạ lạc tại Thiên Phật nhai nhưng nơi huấn luyện người mới, sát thủ chính tại Nhất Ngôn đường đóng tại Long Hổ tháp.
19 Thiết Du Hạ cùng Lưu ác điểu đã ‘bình thường’ tiếp xúc bảy, tám người có quan hệ mật thiết với Diêu Hồng, trong đó đa phần là gia đinh, người hầu. Nơi gặp gỡ chính tại Phi Hồng cư.
20 Tôn Cương xuất thủCực nhanh. Cực mauCực kỳ bá đạo. Làm người lãnh trọng trách huấn luyện cao thủ cho lục đại phân đường của Thần Thương hội, chủ sự sát thủ Nhất Ngôn đường, lão cũng dùng thương.